Vốn là đối diện với nhà Xương Bá có một gã tên là Điêu Tinh, tự là Đức Phủ, chuyên thói bốc lửa bỏ tay không, lừa người lấy tiền của. Từ lâu thấy Xương Bá giàu có. Điêu Tinh muốn kiếm chác nhưng chưa tìm ra mưu kế. Đúng hôm Chu Ân tới nhà, Xương Bá cho gọi mọi người dậy. Bà lão giúp việc năm nay đã hơn bảy mươi tuổi cũng chạy ra. Không ngờ tuổi cao, vừa kinh sợ, lại gặp gió độc bị cảm lạnh, đầu đau, sốt cao, chỉ trong vài hôm đã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 5 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 5 (B) Vốn là đối diện với nhà Xương Bá có một gã tên là Điêu Tinh, tự làĐức Phủ, chuyên thói bốc lửa bỏ tay không, lừa người lấy tiền của. Từ lâuthấy Xương Bá giàu có. Điêu Tinh muốn kiếm chác nhưng chưa tìm ra mưukế. Đúng hôm Chu Ân tới nhà, Xương Bá cho gọi mọi người dậy. Bà lãogiúp việc năm nay đã hơn bảy mươi tuổi cũng chạy ra. Không ngờ tuổi cao,vừa kinh sợ, lại gặp gió độc bị cảm lạnh, đầu đau, sốt cao, chỉ trong vài hômđã qua đời. Vì không có người thân thích, Xương Bá đã mua quan tài nhậpliệm. Nghĩ bà ở nhà ông đã lâu, lại là người hiền lành, chịu khó, không nỡhỏa táng bà, ông đã đưa bà tới chỗ đất trống tại nghĩa địa tổ tiên, an táng bàtại đó. Ông mua sắm vàng hương cúng, báo đền công lao của bà. Biết đượcđiều ấy, Điêu Tinh mừng thầm, ngấm ngầm tính kế kiếm tiền. Chỉ chờ cóngười đến tìm bà, thì mới đặt ra mưu kế kiếm lợi. Song nếu không có ngườitiên phong làm quân sư mà mình tự xông vào sẽ không thành. Đắn đo mãimà chưa tìm được người đảm đương việc nặng nề này. Phải tìm một ngườibạn thân thiết để bàn bạc. Vừa ra khỏi cửa, thấy anh hàng gà người nhà quê đi qua. Hắn gọi lạimua, mặc cả xong, hắn mang luôn gà vào trong Nhà. Nào ngờ, gà đã mangđi, mà tiền thì không trả. Chờ mãi không thấy tăm hơi người mua gà đâu,anh ta sốt ruột, đành vào đòi tiền. Gọi hai ba tiếng mới thấy người ra tiếp.Song tiền vẫn không trả, mà người mua cũng không ra. Cứ thoái thác rằngbận việc, bảo anh nán lại chờ một chút. Mãi tới lúc lên đèn, Điêu Tinh mớira, luôn mồm xin lỗi. Hắn ta ân cần mời anh hàng gà ở lại, nói: - Tôi chắc anh không phải là người trong thành. Anh quê ở đâu? - Ở ngoài Lâu Môn. - Người ấy nói. - Thế thì về nhà không kịp, - Điêu Tinh nói, - anh hãy ở đây sáng sớmmai về có được không? - Sao lại thế? - Điêu Tinh nói. - Tôi đã làm lỡ anh, nếu như không giữanh lại thì không đành lòng. Mà về không kịp, có phải thiệt cả đôi đằngkhông. Thế thì ở đây là tốt nhất. Người ấy thấy hắn tha thiết, không dám phụ lòng, mà bây giờ về thìcũng đã muộn, bèn cảm ơn anh ta, yên tâm ở lại. Thấy anh ta chịu ở lại, ĐiêuTinh mời vào phòng xép ngồi, gọi đứa ở thắp đèn, lấy tiền ra trả, nói: - Tiền gà của anh đây, không thiếu một xu. Người ấy dở ra xem, thấy đủ, bèn cất vào túi. Đang định hỏi mình ngủchỗ nào thì thấy người nhà bưng cơm rượu ra, mâm cơm lại rất thịnh soạn.Điêu Tinh vừa tiếp rượu cho người ấy vừa nói chuyện dông dài: - Anh tên gì nhỉ? - Tôi là Ngu Tín Chi. - Người ấy đáp. - Anh làm gì? - Điêu Tinh hỏi. - Chỉ cấy năm sáu mẫu ruộng, - Tín Chi đáp, - ngoài ra chẳng làm gìkhác. Nay tiền thuế gấp quá phải mang gà đi bán để nộp. - Năm sáu mẫu ruộng cũng chẳng phải kho bạc cây tiền, sao chẳng đóikhát! - Điêu Tinh nói. - Hôm nay có gà bán còn khá, ngày mai không có gàthì anh bán gì. Cuối cùng thấy nhà anh không có gà, thì quan lấy thóc chứlấy gì nữa. Tín Chi thấy anh ta nói thế rất buồn, im lặng không trả lời. Điêu Tinhnghĩ, bây giờ có thể dùng lợi để lay động anh ta, bèn nói: - Anh không cần phải lo, hiện tôi có một món tiền cho anh. Anh cócần không? Tín Chi cho rằng anh ta nói đùa, vừa cười vừa hỏi: - Xin đa tạ tấm lòng tốt của tướng công, song cho tôi bao nhiêu? - Tôi nói thực đấy, - Điêu Tinh nói, - chứ không phải đùa anh đâu.Đây là cái lộc mà chẳng tốn công phí sức, không phải anh lấy nó ở chỗ tôi,mà cũng phải xem anh có cơ duyên nhiều hay ít. - Vô cùng cảm ơn tướng công đã hết lòng nâng đỡ. - Tín Chi nói. -Chỉ có điều tôi là người quê mùa cục mịch, chẳng làm được trò trống gì. - Chẳng cần anh phải làm gì nặng nhọc, chỉ cần anh nói mấy câu làtiền sẽ đến tay. - Điêu Tinh nói. Rồi Điêu Tinh thuật lại tỉ mỉ về cái chết của già Trương và vạch racho anh ta một số câu đối đáp. Điêu Tinh nói: - Anh đến nhà họ Trương nhận là người thân thích của bà cụ, sau đólàm rùm beng lên, tôi sẽ nói thêm vào, nhất định sẽ kiếm được món hời, đấychẳng phải là một món tiền kếch xù mà anh tha hồ tiêu ư? Tín Chi nghe anh ta bàn dày bàn mỏng một hồi, lòng tham tự nhiênbùng lên, chẳng kịp tính toán chi li, anh ta mừng rỡ nghe theo. Sáng hôm sau, theo Điêu Tinh chỉ bảo, Tín Chi sang nhà Xương Bá.Thấy anh tới, Xương Bá hỏi anh đến có việc gì. Tín Chi nói: - Tôi có bà cô làm thuê ở đây, phải đi làm ăn xa, không đến thămđược. Hôm nay tôi đến thăm cô tôi. Xương Bá thấy khả nghi, ông nghĩ: Bà ấy ở nhà mình đã hơn haimươi năm, chẳng hề thấy một người thân nào lai vãng tới. Nhưng sao vừamới chết, đột nhiên lại có người tới nhận là thân thích, chẳng biết thật giả thếnào?. Xương Bá nảy ra một kế, truy hỏi tỉ mỉ người ấy về tuổi tác bà cụ.Tín Chi ấp úng không nói được, và cảm thấy sượng sùng. Xương Bá thấyvậy đoán rằng đây là cách nói giở giọng, nên cũng chẳng chấp làm gì.Những người t ...