Đọc trong sách xưa, thấy anh em gắn bó khắng khít như chân với tay. Cái quý nhất trên đời là tình đồng bào, song không thể so sánh với tình anh em ruột thịt. Đừng có cướp đoạt của cải ruộng vườn của người khác. Tất cả những cái đó đều là của phi nghĩa. Hiểu được điều đó thì thật là có ích. Đáng cười thay, thế thái nhân tình điên đảo. Tình vợ chồng thì hòa hợp, nhưng tình anh em thì ngày càng mai một. Họ không nghĩ đến tình anh em, mà lại nghe...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 6 (A) Đoán Án Kỳ Quan Chương 6 (A) Ôn Hòa Cảm Hóa Hung Tàn Độc Ác, Khinh Thường Nhu Nhược Đọc trong sách xưa, thấy anh em gắn bó khắng khít như chân với tay.Cái quý nhất trên đời là tình đồng bào, song không thể so sánh với tình anhem ruột thịt. Đừng có cướp đoạt của cải ruộng vườn của người khác. Tất cảnhững cái đó đều là của phi nghĩa. Hiểu được điều đó thì thật là có ích. Đáng cười thay, thế thái nhân tình điên đảo. Tình vợ chồng thì hòahợp, nhưng tình anh em thì ngày càng mai một. Họ không nghĩ đến tình anhem, mà lại nghe những lời nói bên chăn gối. Thiên tính ngày càng mất đi,lửa tham ngày càng bùng cháy, luôn xảy ra tranh chấp. Đâu được ngưuhoàng(1) mà giết bừa trâu ăn thịt. (1) Ngưu hoàng: một chất trong trâu ốm tiết ra, ngưng kết thành hạt,hoặc thành từng miếng. Đây là một vị thuốc Đông y rất quý. Đây là bài từ theo điệu Niệm nô kiều”. Nó khuyên anh em nên sốnghòa thuận với nhau. Anh em ruột thịt, lúc hợp lúc tan. Anh em ruột thịt, nhưchân với tay. Cùng một cơ thể sinh ra, nếu như mất một cánh tay thì chân đitập tễnh. Các bạn thân mến, không nên cho rằng đây là những điều tôi bịa racho có vẻ li kì. Rằng, thiên hạ làm gì có người ngu si, chặt tay mình chongười khác xem, rằng, điều ấy không có đối chứng. Song, lời tôi nói tuy cóhơi kì lạ, nhưng cũng không hẳn là sai. Nếu không tin các bạn thử bắt chéotay lại, chạy thật nhanh khoảng một trăm bước, liệu có được không? Bạn sẽthấy lời tôi nói là đúng sự thực. Những người bại liệt không có chân, phảidùng hai tay bò, mà cũng không bò được xa. Bởi thế anh em phải hòa thuận.Không phải chỉ anh em cùng cha mẹ sinh ra mới hòa thuận, mà ngay cả anhem cùng cha khác mẹ cũng không vì thế sinh ra hiềm khích. Tôi xin kể chocác bạn nghe một câu chuyện, anh em cùng cha khác mẹ luôn gây gổ hiềmkhích nhau, nhưng may lại có một người như Mẫn Tử Khiên, đã dẹp đượcnhững mối hiềm khích. Thời Chính Đức triều Minh, tại huyện Lô Lăng, phủ Cát An, GiangTây, có một người họ Bình tên là Bình Trường Phát, gia sản của ông ta tớihàng trăm vạn. Viễn thị vợ Bình Trường Phát sinh được một con trai, tên làBình Thành. Một hôm vì công việc. Bình Trường Phát phải đi xa. Biết đượcđây là nhà giàu có, chủ nhà lại đi vắng, đêm ấy, hàng trăm tên cướp đã xôngthẳng vào nhà cướp bóc. Nhà họ Bình chỉ có mấy chục người, không saochống đỡ nổi, bị chúng đuổi bắt, rồi vơ vét hết của cải. Viễn thị là người cónhan sắc cũng bị chúng bắt đi. Bình Thành thấy mẹ bị mấy tên cướp lôi rakhỏi cửa, chạy tới níu áo mẹ khóc thảm thiết. Một tên rút dao định chémBình Thành. Viễn thị vội quỳ xuống cầu xin: - Tôi chỉ có một đứa con này, xin các ông tha cho nó, tôi nguyện sẽ đitheo các ông! Tên cướp buông tay. Thấy Bình Thành cứ nức nở khóc, Vưu thịthương con không muốn xa, đành bế nó đi theo. Hôm sau Bình Trường Phát cùng mấy người trở về, biết được tất cảmọi chuyện xảy ra đều do bọn cướp trên núi, báo quan cũng chẳng làm gìđược chúng. Gia tư nhà họ Bình có tới hàng trăm vạn, một nửa là ruộng,vườn, ao hồ; bốn phần nữa là cửa hàng buôn bán rải rác ở một số nơi. Bọncướp chỉ lấy đi một phần mười gia tài, nên Bình Trường Phát vẫn còn giàucó. Người vợ trước bị cướp mất, Bình Trường Phát lấy vợ khác là Cam thị.Sống với nhau đã được bốn năm năm mà Cam thị không có con, BìnhTrường Phát rất buồn và muốn có đứa con trai để nối dõi. Thấy nhà họTrương có người con gái xinh đẹp, Bình Trường Phát bỏ tiền cưới cô về làmthiếp. Song đúng vào lúc lấy vợ lẽ thì Cam thị lại có mang, sinh được đứacon trai. Người ta nói đùa với bà rằng, bà lo lắng quá mới đẻ được con. Bình Trường Phát đặt tên con là Bình Y. Năm sau Trương thị sinh contrai, đặt tên là Bình Bạch. Sau, Cam thị lại sinh được hai con trai, đặt tên làBình Thân và Bình Phẫu. Trương thị cũng sinh thêm được hai người, nhưngđều ít tuổi hơn Bình Phẫu, đó là Bình Duật, và Bình Lâu. Lúc nhỏ, sáu đứacon vẫn chơi với nhau bình thường, đến khi lớn lên, Bình Y trở thành kẻ vôlễ. Y oán hận cha vì đã lấy vợ lẽ, không bằng lòng chia gia tài làm ba. BìnhY cho Bình Bạch, Bình Duật, Bình Lâu là loại hèn hạ, không nhận là anh em,hắn lại còn liên kết với Bình Thân và Bình Phẫu thành một phe, ra mặt coikhinh ba người kia. Bình Bạch con của Trương thị là người hiếu thuận,không suy bì tính toán thiệt hơn. Bình Duật và Bình Lâu thấy bị coi khinhrất bất bình, đã mấy lần bàn với Bình Bạch báo thù, song Bình Bạch ngăntrở. Thấy các con bất hòa, nhân lúc còn sống Bình Trường Phát chia gia tài,mấy năm sau Bình Trường Phát chết. Khi cha chết, Bình Y càng ra mặt coikhinh ba người em do mẹ kế sinh ra. Bình Bạch biết hai em mình rất cămtức Bình Y, nên nhiều lần đã dùng lời hơn lẽ thiệt khuyên nhủ, can ngănBình Duật, Bình Lâu không được gây ra tai họa. Hai người em thấy anh hếtlòng dạy bảo đành nén giận, không dám trái lời. Bọn Bình Y thì vẫn khinhghét họ như trước. Bình Y có một người con gái, gả cho con trai Chu Hiếu Tư, ngườicùng huyện. Do mắc bệnh hiểm nghèo con gái Bình Y chết. Gia đình ChuHiếu Tư cho người đến nhà họ Bình báo, được tin Bình Y vô cùng oán hận,cho rằng gia đình thông gia họ Chu không thương yêu con gái mình, để đếnnỗi mắc bệnh chết. Bình Y hằm hằm tức giận bảo Bình Bạch cùng với anhem họ đến gây gổ. Bình Bạch ngăn lại nói: - Anh ạ, chúng ta không nên làm thế, người xưa thường nói chết cósố, số cháu năm nay chết, nếu còn ở nhà, chưa đi lấy chồng thì nó cũng chết.Hơn nữa, quan hệ mẹ chồng nàng dâu xưa nay chẳng có điều tiếng gì. Naycháu chết, bên ấy họ cũng đau xót chứ, sao anh lại đến đó gây sự, làm nhưthế là không nên. Anh đừng đến đó nữa. Bình Y thấy Bình Bạch không nghe theo, bực tức nói: - Con gái anh, nó còn trẻ khỏe như thế, lẽ nào vừa mắc bệnh đã chết.Con gái chú, năm ngoái ốm, năm nay cũng ốm, sao không chết? Chú khôngmuốn đi với chúng tôi thì thôi, chú đừng tin vào số ...