Thấy trời đã muộn, Công Nhiên bảo Tử Nhân tìm chỗ nào ăn cơm, nay đã biết được tin thực rồi, hãy về nha môn ngay. Tử Nhân đáp: - Chúng ta đi về thôi, về thành bẩm báo với ông lớn, kết thúc nhanh vụ án này. Đây cũng là công lao lớn của chúng ta. Nói xong, lòng họ tràn đầy vui sướng ra về. Thi Công từ cửa hàng ăn đi ra, đi theo người đàn bà, dò la về nguyên nhân bà đi kiện. Song thật uổng công, chẳng biết được gì thêm. Thấy trời...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 6 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 6 (B) Thấy trời đã muộn, Công Nhiên bảo Tử Nhân tìm chỗ nào ăn cơm,nay đã biết được tin thực rồi, hãy về nha môn ngay. Tử Nhân đáp: - Chúng ta đi về thôi, về thành bẩm báo với ông lớn, kết thúc nhanhvụ án này. Đây cũng là công lao lớn của chúng ta. Nói xong, lòng họ tràn đầy vui sướng ra về. Thi Công từ cửa hàng ăn đi ra, đi theo người đàn bà, dò la về nguyênnhân bà đi kiện. Song thật uổng công, chẳng biết được gì thêm. Thấy trờicòn sớm, về nha môn không tiện, ông nghĩ: Sao ta không vào thành dò laxem sao, khi nào trời tối mới về nha môn.... Thế rồi ông rảo bước vào thành,thì gặp hai viên sai nha hớn hở đi tới. Từ xa Thi Công đã nhìn thấy hai ngườigiả ăn mày, tự nhiên ông thấy thương họ: Thôi hãy tránh vào một chỗ chohọ đi qua. Không ngờ hai người cũng đã nhìn thấy ông, bám theo ngay. ThiCông vào miếu, hai người cũng theo gót bước vào. Thi Công ngồi trên thềm,thấy không có ai, hai người vội bước tới, quỳ xuống nói: - Bẩm ông lớn, bọn chúng con vâng lệnh ông, đã dò tìm được CửuHoàng và Thất Chư, hiện chúng đang ở chùa Liên Hoa. Chúng con còn dòbiết Thất Chư là em nuôi của Cửu Hoàng, người Tô Châu. Trước đây họgian dâm với nhau, rồi đưa nhau tới đây. Nghe thấy thế, Thi Công đang buồn bỗng vui hẳn lên. Rồi ông hỏi: - Vì sao lại gọi là Cửu Hoàng và Thất Chư? Hai người nói: - Hai đồ đệ của họ đã nói với chúng con, vì sau lưng sư phụ có chínmụn cơm bằng hạt đậu nên gọi là Cửu Hoàng. Còn trước ngực ni cô có bảynốt ruồi đen, nên gọi là Thất Chư. Trong miếu còn có mười hai tên đầu gấu,hắn làm bất kể việc gì. Nghe xong Thi Công trầm ngâm một hồi rồi lâu rồi nói: - Trời đã muộn, hai người theo ta vào thành. Tối nay các người đếnđường Chữ Thập theo dõi hành tung của tên ác tăng và ni cô dâm đãng ấy. Nói xong đứng dậy. Hai người theo ông vào thành. Họ thấy đám đôngbàn tán ồn ào. Có người nói: - Quan huyện này tốt hơn quan huyện trước. - Đừng có nhẹ dạ mà tin bọn nha dịch. - Có người nói thế. - Tự mình đi dò la, thì ông quả là con người yêu thương dân. Có người nói: - Quan huyện thật là một người thanh liêm. Trong đó có một người kêu lên: - Các ông có im mồm hay không, đừng có nói càn. Cẩn thận khôngquan huyện nghe thấy thì no đòn. Vì vụ án chưa xét xử được, Thi Công trà trộn trong đám đông nghengóng người dân bàn tán. Ngẩng đầu lên Thi Công thấy ánh đèn, người ồnào chen lấn, nói: - Đến rồi! Đến rồi! Thi Công đang đứng trong đám đông, thấy một lễ đài - đài dựng đốidiện với cửa am Quan âm - đài kết hoa bằng các tấm the màu, đèn lồng treola liệt. Chính diện dựng một chiếc bục, một hòa thượng đang ngồi chễm chệ,mắt to, lông mày rậm, đầu đội mũ Phật, mình mặc áo hồng, mồm đọc kinh,tay bắt quyết. Những sư khác ngồi hai bên, nhìn kỹ thì không phải chỉ có sưnam, mà có cả sư nữ, họ ngồi bên đọc họa theo. Tuổi họ đều trạc trên dướiba mươi. Vào tiết rằm tháng Bảy, trời vẫn oi bức nên người nào cũng đầutrần, mặc áo choàng qua vai, tuy nói là đọc theo, song trong đó có một ngườivẫn mặt mày hớn hở, liếc mắt đưa tình với gã sư dữ tợn. Cô ta cứ nghiêngnghiêng ngó ngó liếc ngang liếc dọc, Thi Công quay lại nhìn xuống dưới lễđài. Ở chính giữa đặt một chiếc bàn cao, hai bên là hai chiếc ghế dài, mỗibên có chín ni cô, cả thảy mười tám người đều mặc áo cà sa, đầu trần, đánhchuông gõ mõ. Họ đều trạc trên dưới hai mươi tuổi, cô nào cũng có vẻ lảlướt, lẳng lơ. Tuy không son phấn, nhưng đều răng trắng má hồng, trông tựađào hoa. Họ đánh chuông gõ mõ, mồm niệm Phật, nhưng lại cứ nhìn trướcngó sau, mặt tươi như hoa sen chớm nở, chẳng có chút dáng dấp một ngườitu hành. Thi Công xem xong, lặng lẽ gật đầu. Như thế chẳng trách nào chúnglàm loạn Giang Đô. Vị ngồi chính giữa chính là Cửu Hoàng, còn trong đámni cô không biết ai là Thất Chư. Nhìn kỹ người ngồi đầu bàn là một sư nữtrông rất lẳng lơ và là người xinh đẹp nhất, cô ta cũng đánh chuông gõ trống.Xem xong, Thi Công nói thầm: Chẳng trách khiến lòng sư rối loạn!. Nghexong ba hồi chuông trống, đã vào lúc canh hai, của bố thí cũng phát hết, dânchúng tản mát ra về. Thi Công nói với hai nha lệ: - Duyên do Cửu Hoàng Thất Chư ta đã hiểu hết rồi. Ngày mai các anhkhông phải đến nha môn nữa, hãy trở lại chùa Liên Hoa, phải hết sức cẩnthận, dụ dỗ hai chú tiểu, hỏi cặn kẻ tình hình, và gốc gác họ tên của mười haitên đạo tặc, rồi về nha môn báo lại, để ta định ra kế hoạch bắt chúng. Hai người vâng lệnh, còn Thi Công nhân lúc đêm tối trở về nha môn. Thi An đón Thi Công vào phòng, tắm rửa, thay quần áo. Cơm nướcxong ông lên giường ngủ một mạch tới sáng hôm sau. Khi trở dậy rửa mặt,thay quần áo xong, ông bèn sai người đánh trống mở công đường. Thi Côngngồi oai vệ ở giữa, nha lệ đứng xếp hàng hai bên. Rồi với tay lấy hai tờ lệnh,gọi Vương Nhân và Từ ...