Nghe xong người đàn bà ấy quay ra, quả thấy chồng đang quỳ ngoài ban công, cúi đầu không biết đang nhìn gì trong tay. Thấy vậy người đàn bà rất buồn. Thi Công bảo sai nha: - Ngươi ra đứng trước cửa, hỏi thật to xem Lưu Vĩnh có bạc hay không? Sai nha ra cửa, cất tiếng gọi to: - Lưu Vĩnh, quan lớn hỏi ngươi, còn bạc hay không? Lưu Vĩnh cứ tưởng hỏi chữ "bạc" trên tay, đáp to: - Còn bạc. Sai nha vào bẩm: - Thưa ông lớn, vừa giờ Lưu Vĩnh trả...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 6 (C) Đoán Án Kỳ Quan Chương 6 (C) Nghe xong người đàn bà ấy quay ra, quả thấy chồng đang quỳ ngoàiban công, cúi đầu không biết đang nhìn gì trong tay. Thấy vậy người đàn bàrất buồn. Thi Công bảo sai nha: - Ngươi ra đứng trước cửa, hỏi thật to xem Lưu Vĩnh có bạc haykhông? Sai nha ra cửa, cất tiếng gọi to: - Lưu Vĩnh, quan lớn hỏi ngươi, còn bạc hay không? Lưu Vĩnh cứ tưởng hỏi chữ bạc trên tay, đáp to: - Còn bạc. Sai nha vào bẩm: - Thưa ông lớn, vừa giờ Lưu Vĩnh trả lời là còn bạc, không dám độngtới. Thi Công hỏi: - Người đàn bà kia, ngươi có nghe thấy chồng ngươi trả lời: còn bạcvẫn chưa dám động tới, cho nên hắn bảo ta phải lệnh cho ngươi tới. Ta nghĩrằng ở nhà ngươi nhất định có bạc. Ngươi không chịu nói thực, ta cũngkhông cần truy hỏi. Ngươi đã không nghĩ tới tình vợ chồng thì bản huyệncũng không thương dân, sẽ dùng hình phạt nặng nề để truy hỏi chồng ngươi,ngươi đừng có trách ta. Vừa nói, quan huyện vừa nhìn. Thấy người đàn bà này có phần khiếpsợ. Thi Công lấy hết sức đập bàn đến rầm một cái, nghe váng cả tai, quát: - Hãy mang kẹp loại lớn ra đây. Bọn sai nha dạ ran, rồi chạy đi khệ nệ khiêng cùm, tới đặt trước côngđường. Mang cùm đến cốt để dọa người đàn bà, Thi Công vẫn không chocùm, mà lại quay sang nói với người thư lại đứng bên cạnh rằng: - Các ngươi theo hầu ta, các ngươi biết ta dùng hình phạt nặng như thếnào rồi, phải mặt sắt, không chút thương tình. Ta chỉ thương những ngườibuôn bán, vất vả kiếm được ít tiền nuôi vợ con. Nay nếu Lưu Vĩnh vào nhamôn nhận bồi thường cho khách thì mọi việc sẽ dễ dàng, mà lại thể hiện đứctốt của ta. Ngờ đâu người đàn bà này đã không hiểu đạo lý, lại còn oán tráchta. Thị không nghĩ tới tình cảm vợ chồng, ta bất đắc dĩ phải dùng hình phạt. Người thư lại ấy hiểu được dụng ý của quan huyện, trả lời rằng: - Ông lớn rất sáng suốt. Phải dùng hình phạt nặng mới khuất phụcđược dân tâm. Thi Công lại nhìn sắc mặt của người đàn bà, thấy bộ mặt phấn son ấycúi gằm xuống. Thi Công lại đập bàn rầm rầm, bảo sai nha bắt đầu cùm kẹpchồng chị. Thị sợ, mặt tái mét, khấu đầu lia lịa, nói: - Xin quan lớn đừng cùm, con xin khai thực. Thi Công mỉm cười, chỉ vào mặt thị nói: - Hãy mau khai ra, nếu đúng ta sẽ không cùm kẹp chồng người. Người đàn bà nói: - Ở nhà có một gói bạc, chồng con bảo cất đi, con không biết là baonhiêu, chồng con dặn không được phép nói với ai. Vừa rồi ngài truy hỏi, conkhông dám nói ra số bạc ấy. Ngài vừa hỏi, chồng con bảo còn bạc khôngđộng tới, con mới dám khai thật. Xin ngài rộng lòng thương, con xin tìnhnguyện nộp số tiền ấy cho quan, khẩn thiết mong quan lớn miễn hình phạt. Nghe xong, Thi Công cười ha hả, truyền lệnh đưa Lưu Vĩnh vào xéthỏi. Lính hầu vội ra cửa công đường gọi: - Lưu Vĩnh vào công đường cùng đối chất với vợ. Nghe thấy Lưu Vĩnh rảo bước đi vào, tới nơi nhìn thấy vợ, bất chợtgiật mình, biết rằng việc giấu bạc đã bại lộ, mặt hắn tái nhợt, quỳ xuống. ThiCông quát hỏi: - Lưu Vĩnh, bạc có động tới gì không? Thấy Thi Công hỏi, Lưu Vĩnh giơ tay lên, nói: - Bạc vẫn còn. Thi Công gật đầu, nói: - Còn bạc là được rồi. Còn Lưu Vĩnh nói với vợ: - Sao bà không ở nhà, lại tới đây làm gì? Ngô thị thấy chồng bực tức hỏi, thị mắng: - Đồ vô lương tâm, ông còn mặt mũi nào mà hỏi tôi như thế! Tôi hỏiông, ông là đàn ông, nợ công khoản, là chủ sự, trả hay không là do ông, saolại nói với quan lệnh cho đàn bà tới xuất đầu lộ diện. Ông phải biết rằng, tôicòn mặt mũi nào mà gặp bạn bè. Hãy về lấy ngay tiền mà ông đưa cho tôi -tôi để ở chiếc va li da gác lên trần nhà, tới giao nộp khoản tiền công quỹmong ngài tha đánh. Ngô thị nói thế khiến Lưu Vĩnh sững người, trợn tròn mắt, cứng họngkhông sao nói được. Ngừng một lát, chẳng biết vì sao, Ngô thị lại giục: - Sao không về ngay mà lấy đi, lẽ nào cứ ngồi ngây ra đấy mà trảđược nợ à! Thấy thế Lưu Vĩnh chửi toáng lên: - Bà là con ngu xuẩn, ai bảo bà lắm lời! Thấy việc của hắn đã bại lộ, Thi Công nổi giận quát: - Vợ chồng ngươi còn cãi nhau nữa ư. Ta sẽ vả vỡ mồm các ngươi. Lưu Vĩnh, Ngô thị sợ quá, cúi đầu không dám nói nữa. Thi Công nổi giận quát: - Lưu Vĩnh, ngươi đã giấu số bạc của ông ấy, ngươi là kẻ lừa dối.Song không ngờ, lẽ trời sáng tỏ, quỷ thần giám sát. Mày là kẻ đáng chết.Con người ta sống trong khoảng trời đất, phải trung hiếu tiết nghĩa, biết liêmsĩ, giữ niềm tin, kẻ trượng phu phải răn dạy vợ con, phải biết giữ mình, buônbán giao dịch, phải công bằng, không lừa dối bất cứ ai, luôn ngay thẳng thìthần linh sẽ phù hộ độ trì, buôn bán mới phát đạt. Tâm địa hại người vừa nẩysinh, thần Phật đều biết cả, các ngài im lặng mà biết rất rõ. Chu Hữu Tín vừađổ bạc, ng ...