Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 6 (E)

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 140.72 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nghe xong bọn cướp đều khai rõ họ tên: Quách Nghĩa, Triệu Lục, Ngô Lão Tử, Trương Bát, Chu Cửu, Lưu Ngũ, Vương Kiều Bát, Vương Tam Hoán, Đỗ Lão Thúc, Triệu Nhân, Hồ Thất. Thi Công bảo thư lại ghi rõ họ tên, rồi sai người dẫn chúng đi nơi khác, không cho Cửu Hoàng gặp mặt. Sau đó lại cho gọi người kiện Thổ thần. Anh ta lập tức quỳ trước công đường. Thi Công hỏi: - Có phải người kiện Thổ thần không? - Vâng, chính con ạ! - Người ấy đáp. - Hãy khai rõ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 6 (E) Đoán Án Kỳ Quan Chương 6 (E) Nghe xong bọn cướp đều khai rõ họ tên: Quách Nghĩa, Triệu Lục,Ngô Lão Tử, Trương Bát, Chu Cửu, Lưu Ngũ, Vương Kiều Bát, Vương TamHoán, Đỗ Lão Thúc, Triệu Nhân, Hồ Thất. Thi Công bảo thư lại ghi rõ họ tên, rồi sai người dẫn chúng đi nơikhác, không cho Cửu Hoàng gặp mặt. Sau đó lại cho gọi người kiện Thổthần. Anh ta lập tức quỳ trước công đường. Thi Công hỏi: - Có phải người kiện Thổ thần không? - Vâng, chính con ạ! - Người ấy đáp. - Hãy khai rõ sự thực. - Thi Công nói. - Bẩm quan lớn. - Người ấy thưa. - Con không biết làm thế đành liềumạng kiện Thổ thần. Con sống tại thôn Đào Hoa, ngoài huyện thành. Tên làLý Chí Thuận, vợ là Vương thị người cùng thôn. Vợ chồng lấy nhau từ thờicòn trẻ. Cha mẹ đều đã qua đời, lại không có anh em con cái. Vì nhà nghèo,không còn cách nào đành phải ra ngoài làm ăn. Con tay trắng tới nhà mộtngười thân, người này có cửa hàng bán thuốc, con học buôn bán. Ba năm vấtvả, góp được năm sáu chục lạng bạc. Thương người vợ không nơi nương tựa,con đành xin về, đóng giả người ăn mày. Hôm ấy về nhà muốn thử lòng vợ,con vào miếu Thổ thần, thấy quanh mình không có ai, con giấu bạc trong lưhương, giao cho miếu Thổ thần của làng con giữ hộ. Thấy vợ con vẫn chịukhó chịu khổ, giữ tròn trinh tiết, con vô cùng kính trọng. Hôm sau con tớimiếu lấy bạc, thì ôi thôi, bạc đã không cánh mà bay. Con không còn cáchnào khác, tới đây kiện Thổ thần. Cúi mong ngài phán xử. Thấy thế Thi Công mỉm cười, tất cả mọi người cũng cười theo. ThiCông hỏi: - Lý Chí Thuận! Ngươi giao bạc cho Thổ thần, tuy không ai nhìn thấy,song thần là tượng đất, sao tới đây kiện liều, đáng đánh đòn. Bây giờ ta chophép người về, ngày mai tới hầu tại miếu. Ta sẽ đến hỏi Thổ thần. Lý Chí Thuận cúi lạy rồi bước ra. Thi Công gọi hai người đàn ông và một người đàn bà đưa đơn kiện tớixét hỏi. Họ quỳ trước công đường. Thi Công hỏi: - Các người kiện về việc gì? Hãy nói mau, không được bịa đặt. Cácngười phải biết rằng, phép quan như sấm sét. Một người cao to nói: - Thưa quan lớn, con là Chu Thuận ngụ tại gần cầu, cách thành nămdặm. Cha mẹ vẫn còn sống, con không có anh em. Người đàn bà này là vợcon. Thị là người hiền lành, nghèo nhưng rất trong sạch. Nhà con xưa nayvẫn luôn luôn làm ăn lương thiện, song tai họa bỗng dưng ập đến. Đó là têncâm họ Võ, không có quê quán, vì thương hắn nghèo khổ nên giữ lại để làmngười sai bảo trong nhà. Ai ngờ cho hắn ăn no mặc lành hắn lại thay lòngđổi dạ. Hắn quả là tên lang sói, nhận bừa vợ con là vợ hắn, rồi hắn cầm gậycầm dao liều mạng với con. Con chẳng biết làm sao đành cùng với vợ conlên huyện dâng đơn kiện. Cúi xin quan lớn phân xử để con được minh oan. Anh câm đứng bên cạnh cứ gào lên, hai mắt mở trừng trừng, nước mắttrút xuống như mưa. Nói không được, anh câm cuống lên, đấm ngực, vò đầubứt tai, chẳng kể gì đến phép tắc, cứ kêu á á rầm lên như một người điên. Cảcông trường đều không nhịn được cười. Thi Công nhìn xuống nói: - Ngươi không cần phải lo lắng. Ngươi và Chu Thuận hãy ra ngoài,chút nữa sẽ kết án. Thi Công nghĩ cách hỏi người đàn bà rằng: - Ta hỏi ngươi, ta nghĩ rằng vợ chồng ngươi có lòng thương người.Anh câm vốn là người thật thà, ngươi và Chu Thuận thương anh ta nghèokhổ, giữ lại nhà để sai bảo, điều ấy có thật. Song đáng tức là nó không sợpháp luật, sinh lòng gian dối, nhận ngươi là vợ hắn. Ta cũng căm phẫn hắnlòng lang dạ sói, phải đánh cho hắn một trận, rồi đuổi hắn ra ngoài biên cảnhđể vợ chồng ngươi khỏi phải khổ vì hắn, đó là lý. Song ta cũng hỏi thậtngươi, rốt cuộc ngươi là vợ anh câm hay là vợ của Chu Thuận? Hãy khai ramau! Người đàn bà đáp: - Con là vợ Chu Thuận. - Ta nghĩ rằng, - Thi Công nói, - ngươi vốn không có quan hệ thânthích với anh câm này, thì tại sao lại gọi vào nhà cho ở mà không từ chối lẫntránh. Chỉ cần ngươi nói thực là ta lập tức đánh tên câm ấy chết đi, chứquyết không để cho hắn làm loạn Giang Đô. Ngươi hãy nói mau! Thi Công vờ nói thế, người đàn bà tưởng thật, nói ngay: - Con không dám nói dối. Người câm ấy là anh con, con là em gái củaanh ấy. Vì chồng con cho anh ấy sống trong nhà, ai ngờ anh ấy thay lòng đổidạ, mặt người nhưng dạ thú. Bởi thế không cách nào khác hơn mới đi kiện. Thi Công dụ dỗ, thấy nói thực tình, ông không hề nổi giận, cho ngườiđưa thị ra ngoài, rồi gọi Chu Thuận vào quỳ trước công đường. Thi Côngmỉm cười nói: - Chu Thuận! Ta mới tới Giang Đô nhậm chức. Ta rất ghét bọn côn đồ.Ngươi đối xử tốt với người ta, lại trở thành thù oán. Tên câm là một kẻ cônđồ bất lương, ta phải đánh đập cùm kẹp tên này trước mọi người. Ta hỏingươi, tên câm này không phải là người thân thích, thì tại sao lại giữ lạinuôi? Người lạ mặt sao lại cho ở nhà mình? Nhất định là tên câm vô lý, đãmắc tội với ngươi, ...

Tài liệu được xem nhiều: