Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 7

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 143.55 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thi Công, Hạ Thiên Bảo, Hoàng Thiên Bá, Vương Đông cưỡi ngựa theo đường cái quan phi thẳng tới Tế Nam. Tới phủ Tế Nam rẽ vào thành, đến quán Kim Đình tất cả đều xuống ngựa theo Thi Công đi vào. Trong quán Kim Đình đã thấy Quan Tiểu Tây, Vương Điện Thần, Thi An đúng đó nghênh tiếp. Chào hỏi xong, Thi Công cho người bày yến tiệc khoản đãi. Thi Công ngồi ở hàng đầu, mọi người theo thứ tự cũng ngồi vào, yến tiệc xong đêm đã khuya, tất cả đều về các phòng nghỉ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 7 Đoán Án Kỳ Quan Chương 7 Hồng Nhạn Chợt Kêu Nỗi Oan Rửa Sạch Mộ Mới Vừa Lễ Hận Cũ Tiêu Tan Thi Công, Hạ Thiên Bảo, Hoàng Thiên Bá, Vương Đông cưỡi ngựatheo đường cái quan phi thẳng tới Tế Nam. Tới phủ Tế Nam rẽ vào thành,đến quán Kim Đình tất cả đều xuống ngựa theo Thi Công đi vào. Trongquán Kim Đình đã thấy Quan Tiểu Tây, Vương Điện Thần, Thi An đúng đónghênh tiếp. Chào hỏi xong, Thi Công cho người bày yến tiệc khoản đãi. ThiCông ngồi ở hàng đầu, mọi người theo thứ tự cũng ngồi vào, yến tiệc xongđêm đã khuya, tất cả đều về các phòng nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, Thi Công dậy rửa mặt chải đầu, rồi vội vã lên côngđường. Các quan văn võ đã tới đông đủ, họ đứng xếp hàng hai bên, cúi chàoThi Công. Thi Công nhìn Tri phủ nói: - Quý phủ có biết thuyền lương bao giờ tới Tế Nam không? - Chỉ độ bốn năm hôm nữa sẽ tới. - Tri phủ vái lạy nói. - Tri phủ hãy đem các vụ án đã xử và chưa xử ra đây để bản Bộ xem. -Thi Công gật đầu nói. Tri phủ tuân lệnh, rồi bảo thư lại trình lên. Thi Công lướt nhìn, trongđó có vụ án Kim Hữu Nghĩa vô cớ giết Triệu Tam, song người chết và hungthủ chưa hề quen biết nhau, và cũng chẳng có hận thù gì nhau, hung khícũng không tìm thấy. Kết án phải đền mạng. Xem xong, Thi Công thấy khảthi. Đang lúc trầm ngâm, bỗng thấy một con nhạn đậu dưới mái hiên kêunháo nhác, khiến mọi người kinh ngạc. Thi Công nghĩ: Việc này nhất định có oan ức chi đây. Thi Công bènrút lệnh ra, thấy tên Diêu Năng, bèn gọi: - Diêu Năng hãy nghe ta sai bảo. Thấy bên dưới có một người quỳ, Thi Công nói: - Ngươi hãy cầm lệnh đi theo con nhạn. Ngươi phải để ý, nhạn đỗxuống đâu, ở đó có người thì về báo, nếu còn nấn ná thì ta sẽ trị tội. Diêu Năng kinh sợ, quỳ xuống rồi bò lên nửa bước, cúi đầu thưa rằng: - Thưa ông lớn, con đi bằng hai chân, làm sao mà theo kịp chim bay?Chúng bay trên không xuyên qua các đường phố ra khỏi thành, thì con lầnmò sao được. Xin ông lớn rộng lòng thương, nếu như nó bay vụt đi mất, thìcon biết đâu mà tìm. Thi Công đập bàn, chỉ vào mặt quát: - Tên này to gan thật, dám từ nan việc ta giao. Từ ngày ta nhậm chứctới nay, ta đã tìm ra các vụ án không có đầu mối tra hỏi cả Thổ thần, Thổthần cũng phải khai, kiện ma quỷ cũng tìm ra; đá, rái cá, khỉ cũng biết đikiện, cóc nhái và chó cũng biết kêu oan, làm Tri phủ đấu trí bắt gió lốc; tạiphủ Thuận Thiên đã tìm ra vụ án nhân sâm; ở xóm La Cổ ta đã xử án Táoquân. Nay ta thấy vụ án Kim Hữu Nghĩa, tất có oan tình. Thấy nhạn kêu quáilạ, đây là loài chim tín nghĩa, trời sai chúng tới kêu oan. Ta bảo ngươi đitheo nó, ngươi phải theo ngay. Sao ngươi dám chống lại. Hãy lôi hắn xuống,đánh ba mươi gậy! Diêu Năng thấy tình thế bất lợi, vội vàng cúi đầu nói: - Con xin đi. Thế rồi Thi Công thôi không phạt nữa. Diêu Năng đứng dậy nhận lệnh,tới hiên, chỗ chim nhạn đậu, nói: - Nhạn ơi! Chỗ nào có oan thì hãy dẫn ta đi tìm. Nhạn phải bay chậmta mới theo kịp. Ngươi bay qua phố xá, bãi sậy, trăng sáng ta biết đâu màtìm. Nhạn ơi! Chúng ta đi thôi. Lúc ấy nhạn gật đầu, bay lên nhìn Diêu Năng. Thấy thế, ai ai cũngkinh ngạc nói: - Thật là kỳ lạ, chẳng trách người ta gọi là Trại Bao Công! Tất cả đổ dồn mắt nhìn chim nhạn, nó bay chầm chậm như là chờ sainha. Con nhạn ấy bay ra khỏi thành, tới đậu trên một cây cổ thụ, sai nhangước trông, thấy nó nhìn mình kêu nháo nhác. Diêu Năng cười nói: - Nhạn ơi, ở công đường mày không nghe thấy ông lớn nói phải tìmcho ra sự thực ư? Chỉ thấy nhạn đứng im gật gật đầu. Diêu Năng không hiểu sao, rất lolắng. Đang suy nghĩ miên man, bỗng thấy có người đi tới sai nha vội nấpvào thân cây theo dõi, thấy một người đàn bà trạc trên năm mươi tuổi, xanhxao hốc hác, buồn rũ rượi, nước mắt lưng tròng. Bà mặc chiếc áo vải màulam, quần xanh, chân nhỏ, đi giày nhọn, tay cầm vàng hương. Tới trước mộtngôi mộ, bà quỳ xuống rót rượu, thắp hương, vừa khóc vừa khấn: Anh Tam,anh chết chưa lâu, nếu anh sống khôn thác thiêng, thì hãy nghe tôi nói.Chồng tôi là Kim Thủ Tín. Tôi họ Nhậm. Hàng chục năm nay, chồng tôi bỏlại hai mẹ con côi cút. Tên con là Kim Hữu Nghĩa, hai mươi tuổi, buôn bánnhì nhằng kiếm sống. Hiếu thảo nuôi dưỡng mẹ già, nó hoàn toàn không giếtngười: Anh Tam, anh bị ai giết, vong hồn anh phải biết. Nếu anh linh thiêngthì anh sẽ bắt kẻ sát nhân phải đền mạng, tại sao để người tốt chịu oan?!. Sau đó bà kể lại con bà bị tống giam thế nào, bị khép tội xử trảm rasao. Sai nha nghe hết, và cảm thất rất lạ, sao nhạn lại biết minh oan? Anhngẩng đầu lên, thì nhạn đã bay đi từ lúc nào rồi. Anh nghĩ: Không hiểu vìsao Thi Công biết Kim Hữu Nghĩa oan khuất Người đàn bà này khóc thậtđáng thương, ta phải đến an ủi bà ấy. Chợt thấy từ xa lại có một người đànbà đi tới. Người ấy trạc ba mươi tuổi, mặc tang phục, đi giày v ...

Tài liệu được xem nhiều: