Bè bạn xưa nay đạo luân thường, Chỉ vì thời thế nát như tương. Lòng dạ người đời nay đã khác, Tiền tài lợi lộc lắm kẻ thân. Hôm trước miễn quan sàn vắng bóng, Hôm sau làm tướng khách chật nhà. Sóng xô lớp lớp ôi kinh sợ, Tình bạn kết giao mạnh tựa gươm. Xưa nay thường nói: "Bạn bè tâm đầu ý hợp sẽ tạo nên sức mạnh", bởi thế, khi kết bạn phải thật hiểu nhau. Ngày nay nhân tình thế thái đổi thay, những người có quyền thế địa vị, thì bạn bè đông...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 7 (A) Đoán Án Kỳ Quan Chương 7 (A) Giả Dối Kết Nghĩa Đào Viên Bè bạn xưa nay đạo luân thường, Chỉ vì thời thế nát như tương. Lòng dạ người đời nay đã khác, Tiền tài lợi lộc lắm kẻ thân. Hôm trước miễn quan sàn vắng bóng, Hôm sau làm tướng khách chật nhà. Sóng xô lớp lớp ôi kinh sợ, Tình bạn kết giao mạnh tựa gươm. Xưa nay thường nói: Bạn bè tâm đầu ý hợp sẽ tạo nên sức mạnh,bởi thế, khi kết bạn phải thật hiểu nhau. Ngày nay nhân tình thế thái đổi thay,những người có quyền thế địa vị, thì bạn bè đông đúc, khách khứa đầy nhà.Song đáng thương, những kẻ sĩ cương trực, lại chẳng có bạn bè. Phần lớnngười đời quan hệ với nhau chỉ vì tiền của lợi lộc, hết lợi thì bỏ nhau. Bởithế Lưu Hiếu Tiêu đã bàn đến sự tuyệt giao phổ biến ấy trong thiên hạ. Xemra, những người hoàn toàn trung nghĩa mới là bạn bè. Thế thì những kẻ thấylợi quên nghĩa, thấy mặt phụ lòng, thì trên thế gian này có đáng gọi là bạn bèkhông? Ở huyện Đông Lưu, phủ Trì Châu, Giang Bắc, có ba kẻ tiểu nhân, mũcao áo dài, đó là Trương Bá Nghĩa, Ngữ Kỳ Lương, và Tiền Tố Lợi. Họ lànhững người xuất thân trong gia đình có tiếng xưa nay. Từ nhỏ cùng họcmột trường, họ coi nhau như một, không phân biệt anh tôi, cao thấp. Trongbảy tám năm qua, những điều họ học được không phải là đạo đức nhânnghĩa Khổng Mạnh, mà cũng không phải là mưu mẹo kế sách của Thân, Hàn.Cái họ học là kế khoét gạch, trèo tường, và đức hạnh bội bạc, táng tận lươngtâm. Một hôm ngẫu nhiên ba người này cùng đi qua ngã tư, thấy một đámngười đông nghịt đứng vòng trong vòng ngoài. Họ vào xem thì thấy mộtngười giơ tay gõ mạnh quân cờ, cười ha hả, kể chuyện về ba người kết nghĩađào viên cuối thời Hán. Người ấy kể rất say sưa, nào là ngựa trắng tế trời,trâu đen tế đất, không thề cùng sống, mà thề cùng chết. Về sau họ lại cùngnhau tranh giành thiên hạ, giết Tào Tháo, diệt Đông Ngô, người nghe rất hàohứng. Nghe xong, ba người vô cùng thán phục, vỗ tay khen, rồi rút ra mỗingười một đồng thưởng cho người kể chuyện. Khi đứng dậy thấy bụng đói,họ đến cửa hàng chén chú chén anh, lấy ra hơn hai lạng bạc để trả, rồi cùngvề nhà Trương Bá Nghĩa. Trương Bá Nghĩa nói: - Câu chuyện ông lão vừa kể rất hay! - Hay thì hay đấy, nhưng ta có kết nghĩa đào viên được không? - TiềnTri Lợi nói. - Ba chúng ta học với nhau từ bé, - Ngữ Kỳ Lương cười nói, - bây giờlại cùng chung sự nghiệp. Nếu nói về nghĩa khí thì cũng coi là đào viên kếtnghĩa! - Song người đời nay, - Trương Bá Nghĩa nói, - phần lớn chỉ vì vợ, màbỏ cả anh em thân thích ruột thịt đi kết nghĩa anh em với người ngoài. Suốtngày chỉ ăn uống chơi bời, không đúng với ý nghĩa, suốt đời gắn bó khăngkhít với nhau, sống chết có nhau. Nếu chúng ta kết nghĩa, thì không nhữngphải gắn bó với nhau như anh em ruột thịt, mà còn hơn hẳn thói kết nghĩathời nay mới được. - Anh nói rất có lí. - Tiền Tri Lợi nói. - Người xưa từng nói: Kẻtrượng phu, tiền bạc phải phân minh. Chúng ta kết nghĩa đào viên, có thểcùng nhau sống chết, tiền tài chỉ là chuyện vặt, kể tới làm gì! Tiền của anh làtiền của tôi, tiền của tôi là tiền của chúng ta. Rồi lại nói một hồi, nghe rấthay: Nếu anh có tiền, Anh hãy cho tôi. Nếu tôi không tiền, Thì lấy tiền anh. Nếu được như lời nói ấy, thì quả là tình bạn chung thủy. Hai người nghe xong vỗ tay cười ha hả nói: - Anh Tiền này, theo anh nói, thì anh là một người không cầu lợi. - Em nói thật đấy chứ không phải nói đùa đâu. - Ngữ Kỳ Lương nói. -Ngày mười lăm tháng ba là ngày tốt, đúng dịp hoa đào đang nở rộ, mỗingười sẽ bỏ ra ba đồng ba hào, ba xu, ba xèng, tất cả là một lạng, không ainhiều hơn cũng không ai ít hơn để làm lễ kết nghĩa đào viên! - Được - Ba người cùng nói. Đến ngày mười lăm tháng ba, họ sắm sửa lễ vật, bày dưới một gốcđào, cùng nhau đốt vàng hương đứng thề. Ba người hớn hở vui mừng, viếtngày sinh tháng đẻ vào tờ văn khấn tế thần. Trương Bá Nghĩa lớn tuổi làmanh cả, Ngũ Kỳ Lương anh hai, Tiền Tri Lợi là em út. Thề với nhau rằng,anh em làm việc gì cũng phải đồng tâm nhất trí, giúp nhau khi hoạn nạn, nếucó lòng riêng tư thì trời chu đất diệt. Cúng xong, ba người ngồi ngay tại đóăn uống no say, rồi ai về nhà nấy. Đúng là: Kết nghĩa anh em tình ruột thịt, Chẳng bao giờ gây chuyện bất lương. Mấy hôm sau, họ lại bàn nhau rằng: Chúng ta đương nhiên đã đồngtâm nhất trí rồi, có điều nay phải tìm một việc gì cùng làm mới được, chứngày nào cũng chơi bời thế này thì sẽ không khấm khá lên được. - Các anh bảo tôi phải làm gì? - Ngữ Kỳ Lương nói. - Tôi chỉ có chơi gái, đánh bạc, ngoài ra không biết gì khác.- Tiền TriLợi nói. - Chơi gái, đánh bạc cũng phải cần tiền. Tôi cho rằng đi đâu đó lừangười kiếm một món tiền lớn, rồi ba đứa chia đều nhau. Đấy há không ph ...