Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 8

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 147.21 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vào chuyện: Hai tám giai nhân khéo điểm trang, Phòng ngủ hằng đêm đổi trai tân Hai tay ngà ngọc ngàn người gối, Một hạt minh châu vạn khách dòm Giả dối hằng trăm ngàn mánh khóe. Sinh bao lòng dạ xấu xa thay. Hai hàng nước mắt tương tư giả, Đón người cửa trước rước cửa sau.Thời Chí Chính triều Nguyên, vùng Đông Quan phủ Đông Bình, Tào Châu, có một quán trọ. Chủ quán họ Tào, tên là Bá Minh, trạc ba mươi tuổi. Vợ chết, để lại một đứa con tên là Lư Nhi. Thành Tào...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 8 Đoán Án Kỳ Quan Chương 8Tào Bá Minh Nhặt Được Của Rơi Vào chuyện: Hai tám giai nhân khéo điểm trang, Phòng ngủ hằng đêm đổi trai tân Hai tay ngà ngọc ngàn người gối, Một hạt minh châu vạn khách dòm Giả dối hằng trăm ngàn mánh khóe. Sinh bao lòng dạ xấu xa thay. Hai hàng nước mắt tương tư giả, Đón người cửa trước rước cửa sau. Thời Chí Chính triều Nguyên, vùng Đông Quan phủ Đông Bình, TàoChâu, có một quán trọ. Chủ quán họ Tào, tên là Bá Minh, trạc ba mươi tuổi.Vợ chết, để lại một đứa con tên là Lư Nhi. Thành Tào Châu có một kĩ nữ tên là Tạ Tiểu Đào, hai mươi hai tuổi,kiều diễm nhất vùng. Bá Minh đã gian díu với cô hơn một năm, trong lòngrất yêu cô, muốn lấy cô làm vợ. Tiểu Đào mồm thì thề thốt, nhưng lòng dạ kĩnữ có thật đâu. Cô ta vốn đã có một người đàn ông độc thân tên là ThườngĐô Quân, và sống với hắn đã năm năm nay. Tiểu Đào lại một lòng một dạmuốn lấy hắn, vì Thường Đô Quân không có tiền, nên vẫn phải tiếp khách. Không ngờ Bá Minh yêu Tiểu Đào say đắm, muốn lấy làm vợ. Mộthôm Bá Minh tới thành bàn bạc với người cô của mình. Cô Bá Minh chồngchết, cùng với con mở hàng cơm. Cháu tới nhà hai cô cháu cùng ngồi tròchuyện. Bá Minh nói: - Cô ạ! Vợ cháu mất đã lâu, nhà không có ai, nay Tạ Tiểu Đào muốnlấy cháu, mà cháu cũng rất yêu cô ấy, cháu đến nói để cô biết. - Cháu không được lấy cô ta, - người cô nói, - cô ta là gái làng chơi,lòng dạ không thật, lấy một cô gái nhà lành khác có hơn không. Bá Minh không nghe lời, chào cô ra về, tự mình lo tiền sắm lễ, làmgiá thú cưới Tạ Tiểu Đào về làm vợ. Chỉ vì không theo lời cô nên suýt nữaphải chết thê thảm. Đúng là: Gió thu chưa tới ve đã biết, Chết đến bất thường ai biết đâu. Cổ thi từng viết: Đôi má tựa mồi thơm, Lông mày lưỡi câu sắc. Câu Ngô Vương một lần, Mà nhà tan nước mất. Tào Bá Minh sống với Tạ Tiểu Đào được hơn hai tháng. Bỗng mộthôm, Thường Đô Quân tới thăm Tạ Tiểu Đào. Tiểu Đào thì thầm to nhỏ vớiThường Đô Quân: - Em với anh muốn trở thành vợ chồng cũng dễ thôi. Hằng ngày vàolúc canh năm Bá Minh thường đi đón khách không ở nhà. Anh chờ tới canhnăm khi hắn về, đánh chết hắn thì chúng mình sẽ mãi mãi là vợ chồng. Nhưthế chẳng tốt sao? Thấy Tiểu Đào nói thế, Thường Đô Quân mừng rỡ, nói: - Kế của em hay lắm! Thế rồi Thường Đô Quân ra về. Vào canh năm thường có một tên cướp đường gọi là con hổ thọt TốngLâm. Ban ngày hắn không dám ra, chỉ xuất hiện vào lúc nửa đêm. Một hômhắn lẻn vào nhà nọ, lấy trộm một ít đồ vật mang về, đúng vào lúc canh nămchạm trán Tào Bá Minh, Bá Minh quát thét: - Ngươi là ai? Tống Lâm nói: - Còn ngươi là ai? - Ta là Tào Bá Minh mở quán trọ ở Đông Quan. - Tào Bá Minh! - Tống Lâm nói. - Không lộ ra thì thôi, nếu ngươi lộra ta sẽ không tha ngươi đâu. Nói xong Tống Lâm bỏ đi. Mấy hôm sau, vào lúc canh năm Tào Bá Minh đi đón khách. Lúc ấyđang mùa đông, tuyết rơi lả tả, chờ mãi không có khách, Bá Minh chẳng kểgì đến gió tuyết, cứ thế ra về. Đi chưa được một dặm, Bá Minh vấp phải mộtvật gì trên đường, ngã sóng soài lổm ngổm bò dậy thì thấy một chiếc bao,nghĩ rằng: Nếu bao có tiền mang về còn khá, nếu không có tiền mà mangvề càng thêm lo nghĩ mà chết. Rồi Bá Minh gọi ầm lên: Đằng trước có aiđánh rơi chiếc bao không?. Kêu mãi chẳng thấy ai tới nhận. Tuyết xuốngmỗi lúc một dày, đêm đã khuya lắm rồi, Bá Minh đành vác bao về nhà. Gõcửa, Tiểu Đào ra mở, thấy chiếc bao bèn hỏi: - Những thứ này ở đâu đấy? - Em ạ! Anh và em giàu to rồi! - Bá Minh nói. - Khoảng canh năm,thấy tuyết rơi nhiều, trời lạnh không có khách tới, anh đành bỏ về, giữađường vấp phải chiếc bao ngã dụi xuống đất bò dậy gọi mãi chẳng thấy aiđến nhận. Anh đành phải mang chiếc bao về để chúng ta dùng. Người tathường nó: Người không cướp của không giàu, ngựa không ăn cỏ đêmkhông béo. Đây cũng là trời cho vợ chồng ta. Bá Minh thấy hơi lo. Đúng là: Tự dưng của đến không trả được Chẳng thấy mừng vui cũng chẳng buồn. Cổ thi viết: Trời im hơi lặng tiếng, Thăm thẳm biết đâu tìm. Trời chẳng cao chẳng xa, Ở ngay lòng ta đấy. Châu Doãn Tào Châu bước ra công đường, bỗng thấy phủ Đông Bìnhsức giấy xuống bắt ngay Tào Bá Minh, người mở quán trọ ở Đông Quan,Tào Châu. Châu Doãn gọi ngay Trương Thiên, nói: - Ngươi hãy đi bắt ngay Tào Bá Minh tới đây. Trong chốc lát Tào Bá Minh tới, quỳ trước cửa công đường. ChâuDoãn hỏi: - Tại sao ngươi dọa nạt người, cướp lấy tang vật mang về Nhà. Hãy khai rõ sự thực. - Thưa tướng công, - Tào Minh nói, - con chưa cướp của bao giờ. Châu Doãn quát đánh. Sai nha lôi Bá Minh ngã sấp, đánh hai mươigậy, đến nỗi rách da toạc thịt, máu tươi đầm đìa, nhưng Bá Minh vẫn khôngchịu nhận. Đa ...

Tài liệu được xem nhiều: