Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 8 (B)

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 123.93 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ở Tiểu Sa Sào, có một cụ già tên là Trương Hành Tam, ông là người cương trực, nghĩa hiệp. Bởi thế người ta gọi ông là Biệt Cổ, ông vốn kiếm sống bằng nghề kiếm củi. Nay tuổi đã cao, không gánh được củi, người ta giao cho ông xem mặt cân, tiền lãi họ chia đều. Được thế cũng vì xưa nay ông là người tốt. Một hôm, đang thảnh thơi rỗi rãi, chẳng có việc gì làm, tự nhiên ông nghĩ: "Cách đây ba năm Triệu Đại người Đông Tháp Oa còn nợ mình một gánh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 8 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 8 (B) Ở Tiểu Sa Sào, có một cụ già tên là Trương Hành Tam, ông là ngườicương trực, nghĩa hiệp. Bởi thế người ta gọi ông là Biệt Cổ, ông vốn kiếmsống bằng nghề kiếm củi. Nay tuổi đã cao, không gánh được củi, người tagiao cho ông xem mặt cân, tiền lãi họ chia đều. Được thế cũng vì xưa nayông là người tốt. Một hôm, đang thảnh thơi rỗi rãi, chẳng có việc gì làm, tựnhiên ông nghĩ: Cách đây ba năm Triệu Đại người Đông Tháp Oa còn nợmình một gánh củi bốn trăm đồng. Nếu mình không đòi thì có lỗi với bạn bè.Tuy họ không nghi cho mình tiêu đi, song mình vẫn cứ áy náy. Hôm nay rỗirãi sao ta không đi đòi. Thế rồi ông đóng cửa chống gậy, tới Đông Tháp Oa. Tới cửa nhà Triệu Đại, thấy nhà cửa mới làm sáng choang, ông khôngdám gõ cửa. Hỏi một người hàng xóm mới biết Triệu Đại phát tài, bây giờngười ta gọi là ngài Triệu Đại. Thấy thế ông già chợt không vui, nghĩ bụng:Thằng Triệu Đại cứ hở ra là đánh xoáy ngay cả tiền củi cũng không muốntrả, làm sao mà nó phát tài nhanh thế. Tới nhà, ông lấy gậy gõ cửa, gọi: - Triệu Đại! Triệu Đại! Trong nhà có tiếng thưa: - Ai gọi Triệu Đại đấy? Nói xong, cửa mở. Trương Tam thấy Triệu Đại quần áo mới tinh,hoàn toàn khác trước. Gặp Trương Tam, Triệu Đại nói ngay. - Tôi tưởng ai, hóa ra là anh Trương Tam. - Thôi, không anh anh em em gì cả. - Trương Tam nói. - Anh còn nợtiền củi của tôi thì trả tôi. - Sao mà vội thế, em mời ông anh vào nhà chơi đã. - Tôi không mang tiền, - Trương Tam nói, - tôi không vào. - Anh nói gì thế. - Triệu Đại nói. - Tôi nói thật đấy. - Trương Tam nói. - Nếu tôi có tiền, thì tôi chẳngtới nhà anh đòi nợ. Đang nói thì thấy một người đàn bà từ trong ra, ăn mặc quái gở, hỏi: - Anh nói chuyện với ai thế? Trương Tam vừa trông thấy nói: - Triệu Đại, giỏi thật, anh làm cái nghề này, trách nào mà chẳng pháttài. - Đừng có nói bậy. - Triệu Đại nói. - Đây là vợ bé của em đấy. Rồi Triệu Đại lại nói với người đàn bà: - Đây không phải là người ngoài, mà là anh Trương Tam tới chơi Người đàn bà ra chào hỏi Trương Tam nói: - Xin thứ lỗi, tôi đau lòng không cúi chào lại được. - Anh vẫn cứ khách khí, - Triệu Đại nói, - xin mời anh vào trong nhàchơi. Trương Tam đành theo vào. Trong nhà thấy chậu xếp hết hàng nàyđến hàng khác, nhiều vô kể, hai người mời nhau ngồi. Triệu Đại gọi vợ phatrà. Trương Tam nói: - Tôi không khát, hãy trả tôi bốn trăm đồng, đừng cù cưa nữa. - Xin anh Tam cứ yên tâm. - Triệu Đại nới. - Tôi đời nào lại quịt anh. Nói xong, Triệu Đại lấy bốn trăm đồng đưa cho Trương Tam. TrươngTam cầm tiền bỏ vào túi, đứng dậy nói: - Không phải là tôi tham rẻ đâu, tôi tuổi đã cao, đêm thường hay dậy,anh hãy để cho tôi một chiếc chậu nhỏ, anh trừ đi số tiền lẻ anh còn nợ ấy.Hai bên thanh toán cho dứt đi. - Tội gì mà anh cứ ăn nước giếng. - Triệu Đại nói. - Những chậu nàyđều lựa kĩ rồi, không rò rỉ, anh cứ lấy một chiếc về mà dùng. Trương Tam chọn một chiếc chậu màu đen ôm vào lòng cũng chẳngchào hỏi gì, ra khỏi cửa. Đông Tháp Oa, cách Tiểu Sao Sào ba dặm, Trương Tam rất bất bình,đang lúc cuối thu, mặt trời còn trên đỉnh núi, ông đi tới giữa rừng, nhữngtrận gió thu ào ào thổi, lá vàng rơi lả tả. Bỗng nhiên thấy một cơn lốc xoáytít, lạnh đến gai người. Ông già rụt cổ lại, khom người xuống, vừa kêu lênLạnh quá! thì bất ngờ chiếc chậu ôm trong lòng rơi xuống đất, lăn lộc càlộc cộc rồi văng vẳng thấy tiếng kêu bi ai: - Lưng tôi đau quá! Trương Tam nghe thấy, nhổ liền mấy bãi nước bọt, ôm lấy chậu đitiếp. Người đã có tuổi chạy làm sao được. Nhưng đằng sau có tiếng ngườinói: - Bác Trương! Chờ cháu với! Quay lại nhìn, không thấy ai, bụng bảo dạ: Đúng là thời thế suy viquỷ nhát người. Đời ta không làm việc gì hổ thẹn lương tâm, sao mà banngày ban mặt lại gặp ma. Có lẽ ta chẳng còn sống được bao lâu nữa. Vừa đivừa nghĩ, chật vật lắm mới về tới nhà ông vội vàng đặt chậu xuống, để chiếcgậy tre sang một bên, rồi mở khóa, chống gậy mang chậu vào nhà, chốngcửa lên. Cảm thấy người mệt mỏi, bải hoải, nói một mình: Mặc ma với quỷ,đánh một giấc cho khỏe người. Vừa nói xong, thì nghe thấy tiếng kêu aioán: - Bác ơi bác, cháu chết thê thảm lắm! Thấy thế Trương Tam nghĩ: Sao thế nhỉ! Ta lại đem nhốt ma trongnhà. Biệt Cổ vốn trung trực ngay thẳng, không sợ ma quỷ, nói: - Ngươi cứ nói đi ta nghe đây. Ông nghe thấy tiếng nói thầm thì: - Cháu là Lưu Thế Xương, sống tại làng Bát Bảo, ngoài thành TôChâu. Mẹ là Chu thị, vợ là Vương thị, có đứa con ba tuổi tên là Bách Tuế.Con sinh sống bằng nghề buôn vải đoạn. Vì cưỡi lừa về nhà, hành lí rất nặng,tối hôm ấy nghỉ qua đêm nhà Triệu Đại. Không ngờ vợ chồng hắn độc ác,giết con, chi ...

Tài liệu được xem nhiều: