Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 9 (B)

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 155.80 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bên cống Thanh Hồ ngoài Vũ Lâm Môn có một người chuyên sống bằng nghề đóng giày, tên là Trần Văn, vợ là Trình Ngũ Nương. Hôm ấy vào đầu tháng Mười Hai, vợ chồng to tiếng, Trần Văn đến ngay chợ da bên cầu Lý Bồ rồi không thấy về, mãi tới chiều hôm sau cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Trình Ngũ Nương rất sốt ruột, lại qua một đêm nữa vẫn biệt vô âm tín. Trình Ngũ Nương ở nhà một mình lo đứng lo ngồi. Gần một tháng trời vẫn không thấy tin tức...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 9 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 9 (B) Bên cống Thanh Hồ ngoài Vũ Lâm Môn có một người chuyên sốngbằng nghề đóng giày, tên là Trần Văn, vợ là Trình Ngũ Nương. Hôm ấy vàođầu tháng Mười Hai, vợ chồng to tiếng, Trần Văn đến ngay chợ da bên cầuLý Bồ rồi không thấy về, mãi tới chiều hôm sau cũng không thấy bóng dángđâu cả. Trình Ngũ Nương rất sốt ruột, lại qua một đêm nữa vẫn biệt vô âmtín. Trình Ngũ Nương ở nhà một mình lo đứng lo ngồi. Gần một tháng trời vẫn không thấy tin tức chồng, Trình Ngũ Nươngbuộc phải vào thành, tới chợ hỏi các cửa hàng bán da. Họ đều nói: - Hàng tháng nay có thấy chồng chị tới mua da đâu? Hay là chết ở đâurồi!? Có nhiều người lại hỏi: - Khi đi chồng chị mặc áo gì? - Cách đây một tháng, khi đi nhà tôi mặc áo lụa xanh, - Trình NgũNương nói, - đội khăn chữ vạn, nói là đi chợ mua da, tới nay đã một thángvẫn không thấy về. Chẳng biết đã đi đâu? Mọi người đều bảo chị cứ đi quanh quẩn trong thành mà hỏi thì mayra sẽ biết tin. Trình Ngũ Nương cảm ơn mọi người, rồi đi vào thành tìm suốt mộtngày mà vẫn không thấy tin tức gì. Hai hôm sau, ăn cơm sáng xong, chị lạivào thành, vừa tới Tân Kiều, thấy có người đứng bên bờ sông kêu toáng lên: - Có người chết dưới sông, mặc áo xanh, đang nổi phập phờ dướinước. Nghe thấy thế Trình Ngũ Nương vội đến bên cầu, rẽ đám đông vàoxem, thì thấy một xác chết mặc áo xanh, dập dềnh dưới nước, nhìn xa thấyhao hao chồng mình. Trình thị bèn gào lên khóc: - Anh ơi, vì sao anh lại chết dưới sông này. Mọi người đều sững sờ. Trình thị bảo với mọi người rằng: - Bác nào vớt xác chồng em lên em sẽ biếu năm mươi quan tiền uốngrượu. Lúc ấy có một người sa cơ lỡ vận, gọi là Vương Tửu Tửu, chuyênnịnh nọt bợ đỡ, lừa người lấy của. Hắn là một tên lưu manh, nên chẳng aidây với hắn. Thấy Trình Ngũ Nương hứa biếu năm mươi quan tiền uốngrượu, hắn bèn bước tới nói: - Chị ơi, tôi sẽ lôi chiếc xác ấy lên để chị xem. Ngũ Nương gạt nước mắt nói: - Nếu bác giúp được, em vô cùng cám ơn. Vương Tửu Tửu thấy một chiếc thuyền đi ngang qua, bèn nhảy xuốngthuyền gọi: - Bác lái, hãy dừng thuyền lại một chút, chờ tôi giúp chị này kéo chiếcxác lên bờ. Vương Tửu Tửu đứng trên thuyền, dùng chiếc sào đẩy xác chết vàobờ, hắn nhận ra đây là xác Đổng Tiểu Nhị, nhưng không nói ra. Trình thị tới,nhìn thấy mặt đã bị nước làm tướp da, không nhận ra được. Song nhìn quầnáo thì hao hao như chồng mình, bèn gào lên khóc thảm thiết, nói với VươngTửu tửu: - Phiền bác đi với cháu mua chiếc quan tài về khâm liệm rồi hãy tínhtoán sau. Vương Tửu Tửu bèn đi theo Trình Ngũ Nương, tới báo cho Lý Đoànngười trông coi việc khám xét tử thi, mua quan tài, gọi hai người tới bờ sôngkhiêng xác bỏ vào quan tài, rồi đặt bên bờ sông. Thời ấy bên cầu không cónhà nào ở, hằng ngày chỉ có thuyền bè qua lại. Trình thị lấy ra năm mươi quan tiền đưa cho Vương Tửu Tửu. Đượctiền rồi, Vương Tửu Tửu đến ngay quán rượu của Cao thị, lấy cớ là muarượu, hỏi Cao thị: - Vì cớ gì nhà bà lại đánh chết Đổng Tiểu Nhị vứt dưới cầu sông TânHà, nay đã nổi lên. Bà bảo có buồn cười không, có một người ở đâu nhậnlầm là chồng mình, mua quan tài khâm liệm, hôm nào đó sẽ đến chôn cất. - Vương Tửu Tửu, ông chỉ nói liều, - Đại Nương nói, - thằng Tiểu Nhịđã ăn cắp đồ trang súc rồi bỏ trốn, truy tìm không thấy, làm gì có chuyện đó. - Đại Nương, - Vương Tửu Tửu nói, - bà đừng chối nữa! Giấu ngườikhác chứ che mắt ta làm sao được. Nếu bà đưa cho ta một ít tiền nói khó vớita thì ta lờ đi, để người đàn bà ấy nhận nhầm cho xong chuyện. Nếu như cãikhuấy, không chịu đưa tiền cho ta, thì ta sẽ lên phủ tố giác bà giết người. Cao thị nghe xong, chửi ầm lên: - Ngươi là thằng lưu manh cướp của giết người, là thằng ăn mày mạtkiếp. Chồng ta đi vắng đến đánh lừa ta. Vương Tửu Tửu bị chửi, hằm hằm tức giận, bỏ đi, và việc này đã liênquan tới bốn nhân mạng nhà họ Kiều. Nếu người đàn bà ấy cứ cho bừa hắnmột ít tiền thì không đến nỗi xẩy ra việc ấy. Trời tuyết cò kia bay mới thấy, Liễu xanh anh vũ hót mới hay. Tội ác dù nhỏ, Xin chớ có làm. Áo mặc cơm ăn, Do mình cày cấy. Ôi cuộc sống ấy, Vui thật là vui. Bị Cao thị chửi cho một trận, Vương Tửu Tửu đến ngay An phủ tyquận Ninh Hải tố giác. An phủ tướng công đang ngồi trong sảnh đường, saitay chân gọi Vương Tửu Tửu vào hỏi: - Ngươi có việc gì oan khuất? Vương Tửu Tửu quỳ trước sảnh đường nói: - Con là Vương Thanh, người huyện Tiền Đường, nay tới cáo giác.Láng giềng con có một người tên là Kiều Tuấn đi buôn bán xa chưa về. Vợanh ta là Cao thị, thiếp là Chu thị, con gái là Ngọc Tú đã gian dâm với mộtngười làm thuê là Đổng Tiểu Nhị. Không biết vì duyên cớ gì mà mưu sátĐổng T ...

Tài liệu được xem nhiều: