Bành Hưng sợ quá run như cầy sấy, nhìn bọn kia ùa tới. Bỗng từ ngoài bước vào một người ra dáng chững chạc, mặt mũi ngay ngắn, mình cao tám thước, da mặt, hai mày hơi cau, đôi mắt có hồn, đầu tóc đoan trang, mồm vuông, quanh mép lún phún râu, mình mặc áo la hán hai vạt màu xanh nhạt để hở vạt áo trong màu xanh đậm, tất trắng, giày bằng đoạn màu xanh, oai phong lẫm liệt, tuy ăn vận nho nhã nhưng lại có oai của kẻ nghĩa hiệp; theo sau chừng hơn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan Chương (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương (B) Bành Hưng sợ quá run như cầy sấy, nhìn bọn kia ùa tới. Bỗng từ ngoài bước vào một người ra dáng chững chạc, mặt mũi ngayngắn, mình cao tám thước, da mặt, hai mày hơi cau, đôi mắt có hồn, đầu tócđoan trang, mồm vuông, quanh mép lún phún râu, mình mặc áo la hán haivạt màu xanh nhạt để hở vạt áo trong màu xanh đậm, tất trắng, giày bằngđoạn màu xanh, oai phong lẫm liệt, tuy ăn vận nho nhã nhưng lại có oai củakẻ nghĩa hiệp; theo sau chừng hơn mười gia nhân. Trương Hoằng thấy người này thì hồn bay phách tán bởi người vừa điđến là một anh hùng nổi tiếng ở Kinh Đông, nhà ở Lý Tân Trang huyện TamHà, họ Lý tên Thất Hầu, biệt hiệu Bạch Mã Lý Thất Hầu, một hào kiệt trongchốn lục lâm, hành hiệp trượng nghĩa, chuyên trừ quan lại tham nhũng vàbọn ác bá, thích làm việc nghĩa, thương con côi gái góa, lấy tiền bạc của kẻbất nghĩa chu cấp cho nhà khốn cùng, bởi vậy nổi tiếng khắp năm tỉnh miềnBắc. Có ông ta thì huyện Tam Hà thực là không người nhặt của rơi, đêm ngủkhỏi đóng cửa. Hôm nay theo lời hẹn với Vũ Thất Thái Tử đến chơi hội,thấy Trương Hoằng đang nói những lời khó nghe với Bành Công, bất giácnổi giận: - Thằng nhãi Trương Hoằng kia, ngươi lại dám làm chuyện thươngthiên hại lý ư? Từ lâu ta đã nghe những việc phạm pháp của ngươi! Nói xong, bước tới tát luôn giữa mặt Trương Hoằng, khiến hắn ta sợquá vội cười nịnh: - Bẩm ông Bảy, tiểu nhân đâu dám làm bậy. Chị ta bảo tiểu nhân chenlấn nhưng tiểu nhân có chen đâu, thế mà ông này còn răn đe. Hắn chỉ tay vào Bành Công. Lý Thất Hầu nói: - Tiên sinh bất tất phải ngăn đứa tiểu nhân này, đã có tôi dạy bảochúng. - Hắn định trói tôi, may tôn giá vừa đến kịp. Xin cho biết quí tính caodanh. - Bành Công nói. Lý Thất Hầu xưng tên họ xong, Bành Công dẫn Bành Hưng lui ra mộtbên, thiếu phụ cũng bỏ đi. Trương Hoằng không dám đi còn bọn thủ hạ đãhoảng sợ tẩu tán từ nãy. Lý Thất Hầu bảo: - Này thằng nhãi Trương Hoằng, từ nay ngươi phải sửa đổi lỗi lầm. Tatha cho tính mạng ngươi, nếu ta còn gặp lần nữa, ắt giết không tha. Thôi tađi đây! - Nói xong dẫn bọn gia nhân bỏ đi. Bành Công và Bành Hưng đứng bên thấy thế, nghĩ thầm: Lý ThấtHầu quả là người tốt!. Chợt nghe người chơi hội đi đằng sau nói: - Hôm nay Trương Hoằng gặp phải người đối đầu rồi! Ông Bảy thật làngười thích vơ chuyện không đâu vào người, chuyên giết quan tham, diệt trừác bá, chỉ có điều, những việc làm của em trai ông ta là Lý Bát Hầu khiếncho huyện Tam Hà chẳng được yên thì ông Bảy lại chẳng quản nổi. Lại còntên gia nhân Khổng Lượng nữa, thằng này quấy đảo càng hung, thật là thằngđầy tớ gian ác. Bành Công nghe họ nói thì ghi nhớ trong lòng nghĩ bụng: “Nay ta đãlà quan, phải trừ hại cho dân, làm địa phương được trong sạch, bắt hết ác bá,côn đồ. Nghĩ xong cùng Bành Hưng đi thẳng về huyện Tam Hà. Ngày hôm đầu, hai thầy trò ở trong quán trọ. Sáng hôm sau trở dậy,chủ tớ đến huyện nha, đã có nha lại ra đón tiếp. Bành Công nhận ấn xong,viên điển sử và bả tổng tới vái chào. Điển sử họ Lưu tên Chính Khang, vốnxuất thân từ đề lại; bả tổng họ Thường, tên Vạn Niên xuất thân cửa nhân võ.Bành Công chào hỏi lại, cùng các quan chức trong huyện đi lễ nhà thánhmiếu. Mọi việc xong xuôi, nhớ lời người dân bàn tán ở chùa Lý Giang, nóirằng Tân Trang họ Lý ở bản huyện có ác bá Lý Bát Hầu, chuyên làm điều ác,ta phải ngầm thăm dò người này. Có khi hắn là người tốt cũng chưa biếtchừng. Tục ngữ nói rất đúng: Mắt xem việc ấy còn nghi giả, Lời nói bên taichẳng ắt tin. Ngày hôm sau, Bành Công mặc áo quần thường dân, đem theo BànhHưng ra khỏi nha môn. Gần đến Lý Tân Trang, ông dặn Bành Hưng: - Ta đóng giả thầy bói đến nhà tên Lý Bát Hầu, ngươi ở quanh đây hỏidò tin tức. Nếu tới lúc mặt trời lặn mà không thấy ta ra, ngươi phải về ngaynha môn để quân lính đến bắt tên giặc ấy. Bành Hưng vâng dạ. Bành Công đi thẳng vào trong trang, chỉ thấythôn trang này lại có hẳn một nơi có thể dạo chơi:Suối nhỏ quanh rừng biếc,Nhà tranh mấy mái hiên.Kề suối cửa phên nhỏ,Bờ khe đường đá xiên.Thông già rễ xoắn xuýt,Tre xanh mấy khóm nghiêng.Tiếng chó gà ngõ thẳm,Bò dê nằm cát êm.Một thôn nhiều non nước,Mười mẫu mây khói chen.Hương thu xem hoa lúa,Tiếng xuân cùng tiếng chim.Liễu đào lệnh rũ cửa,Dưa thiệu bình vườn xen.Ngòi đông câu được cá,Làng tây rượu nợ tiền.Nhà nông cùng bạn suối, Bên dâu, gai hàn huyên. Bành Công xem xong phong cảnh, bước thẳng vào thôn. Nghĩ thầm:Lý Bát Hầu phải là một người giàu có, mình phải vào tận nơi xem xét chochính xác. Thế là tay gõ thẻ tre bước về phía trước. Chỉ thấy phía bắcđường có cánh cổng lớn, hai bên có hơn mười cây dương liễu rủ bóng.Trong cổng có chiếc ghế lớn, một người đứng giữa cổng. Người này mìnhcao chín thước tay khỏe lưng tròn, mày rậm mắt to, mặt gân guốc, mồmvuông vắn nhưng ...