Đoán Á Chỉ bởi hoa cười miệng mới cười. Hoàng oanh thánh thót hót đôi hồi Trên quầy sẵn rượu say vài chén Thiên hạ núi sông thay dạo chơi. Hãy mơ mắt ra nhìn thế cuộc. Giãi tấm lòng ta đón sự đời. Lắng nghe câu chuyên còn tươi rói. Khuây khoa lòng buồn cũng phải nguôi.Tôi làm bừa mấy câu thơ, không phải khuyên người ta sống phóng đãng, nghe chuyện cười để sống qua ngày, mà khuyên người ta mở rộng tấm lòng, đừng gian ác, xảo trá. Không nên lúc nào cũng tất bật, vội vã,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Tập 1 - Chương 1 (A) Đoán Án Kỳ Quan Tập 1 - Chương 1 (A) Chỉ bởi hoa cười miệng mới cười. Hoàng oanh thánh thót hót đôi hồi Trên quầy sẵn rượu say vài chén Thiên hạ núi sông thay dạo chơi. Hãy mơ mắt ra nhìn thế cuộc. Giãi tấm lòng ta đón sự đời. Lắng nghe câu chuyên còn tươi rói. Khuây khoa lòng buồn cũng phải nguôi. Tôi làm bừa mấy câu thơ, không phải khuyên người ta sống phóngđãng, nghe chuyện cười để sống qua ngày, mà khuyên người ta mở rộng tấmlòng, đừng gian ác, xảo trá. Không nên lúc nào cũng tất bật, vội vã, ngay bữaăn cũng nhấp nha nhấp nhổm, đêm nằm nghĩ ngợi không yên giấc. Sao lạicăng thẳng đến như thế? Vì họ không tin tất cả là do mệnh, chỉ một chút dongười”. Cho nên, cả đời lầm lỡ, đến khi sắp từ giã cõi đời mới biết là sai. Tôivới bạn đều là những người mắt sáng tai lành, ấy cũng là do đời trước tunhân tích đúc. Nếu biết sống yên phận, giữ mình nghe theo lời người tốt, thìnhất định không đến nỗi đói rét. Còn một số người mù lòa tàn tật, đángthương, phần lớn là do may rủi. Chuyện kể rằng, thời Gia Tĩnh, thành Nam Kinh, có một người mù,ban ngày xem bói, ban đêm lại đi đánh bạc. Đã ở tuổi trung niên nhưngDương Liễu Tiên vẫn là người chưa vợ. Anh ta thường ân hận rằng, kiếptrước do mình không tu nhân tích đức nên kiếp này phải chịu nỗi mù lòa.Anh không dám mơ tưởng tới cuộc sống giàu có, mà chỉ cam lòng sống dựavào người cậu. Một hôm vào buổi tối, mấy người bạn kéo anh đến nhà đãirượu, chơi tới mãi tận nửa đêm mới về. Đi được nửa chừng, ba người bạn rẽsang lối khác, còn Liễu Tiên lọc cọc chống gậy lần đường về nhà. Anh nghĩ,hôm nay ăn quá no, đêm mình phải đánh một giấc cho đã mắt. Đang mentheo đường về nhà bỗng nhiên vấp phải vật gì làm anh suýt ngã. Liễu Tiêncúi xuống sờ, thì đó là một chiếc bao. Anh ngồi lên bao đợi một lúc lâu,song vẫn không thấy tiếng người đi tới. Liễu Tiên mang chiếc bao ấy về nhà.Thằng nhỏ ra mở cửa, trời tối quáng mắt, nó chẳng nhìn thấy Liễu Tiên cầmgì. Đặt chiếc bao lên giường, Liễu Tiên cũng cởi áo đi ngủ luôn. Đến canhnăm Liễu Tiên trở dậy lấy chiếc áo xanh bọc lấy bao, dùng dây buộc lại, rồivội vàng mang ra khỏi nhà. Liễu Tiên rờ rẫm đi đến chỗ cũ, đặt bao xuống.Lúc ấy trời vẫn chưa sáng. Liễu Tiên ngồi lên chiếc bao không rời nửa bước. Lát sau trời sáng dần, người qua lại mỗi lúc một đông. Liễu Tiên nghethấy có tiếng kêu than: Hôm qua, lúc chập choạng tối, tôi cùng đứa con traimười tuổi tới đây thì trời tối mịt tôi muốn đi tiểu tiện nên bảo nó ngồi lênbao, khi nào cha đi xong thì mang bao cho cha. Ai ngờ khi đi xong tôi bảonó: Bụng đói rồi, hãy mau mau tới cửa hàng ăn cơm . Tôi đi trước, nó đứnglên theo sau. Trời tối mịt, vì sợ lạc, nên nó vội bám theo tôi. Thấy nói đếncơm, bụng lại đói nên nó quên khuấy mất bao. Tôi cũng lú lẫn chẳng nhắcnó một câu. Mãi đến khi tới cửa hàng ăn, mới biết nó để quên, thế là mất.Tôi đánh nó. Chủ nhà khuyên tôi: ‘Đường sá Nam Kinh người đi kẻ lạinườm nượp suốt ngày đêm, chẳng may mất rồi, đánh nó cũng chẳng tìm lạiđược. Hãy đợi đến sáng mai ra đường kêu, may ra có người nào nhặt đượcthì chia cho họ một nửa, hoặc nhờ trời gặp được người tốt thì chưa biếtchừng họ sẽ trả lại hết cũng nên . Trong bao của tôi có mười bảy lạng bạc,ba tấm vừa lụa vừa vải và một gói đồ trang sức. Vì con gái sắp đi lấy chồng,tôi phải vào thành mua sắm cho nó. Đây là số tiền mới bán ruộng, nay mấtsạch, lại cận ngày cưới, tôi biết làm sao bây giờ”. Rồi ông kêu khóc thảmthiết. Người đi đường, kẻ nói thế này, người nói thế khác cứ ầm ĩ cả lên.Dương Liễu Tiên ngồi trên chiếc bao nghe thấy hết, rồi khẽ nói với mộtngười bên cạnh rằng: - Anh bảo ông ta, hãy đến đây tôi đoán giúp. Tôi không lấy tiền đâu. Người ấy vội chạy tới nói với Liễu Tiên rằng mình gặp nạn. DươngLiễu Tiên bảo mọi người lui ra, ghé vào tai người ấy nói mấy câu, rồi cầmchiếc bao đứng dậy. Người nhà quê kia theo ông về nhà. Liễu Tiên nói: - Ông ạ, bao của ông ở trong này, vừa rồi tôi không tiện trả ông, sợngười ở đây nhìn thấy, nếu kẻ xấu hiếu sự, mở ra xem tất sẽ lấy cắp. Tuy tôikhông cần trả ơn, nhưng những người ấy sẽ hạch sách, đòi trả công, rấtphiền toái. Tôi có nhã ý bảo ông đến nhà trả lại, ông hãy để chiếc áo xanh lạicho tôi rồi mang bao về. Người nhà quê ấy vội giở chiếc bao ra, thấy tất cả vẫn còn nguyên vẹn,cầm bao cười hể hả, nói: - Quả là trời có mắt, nên tôi gặp được người tốt bụng, sau này biết lấygì đền đáp. Ông rối rít cảm ơn, rồi ra về. Vẫn như mọi ngày, Liễu Tiên rửa mặt, khăn áo chỉnh tề, ra cửa hàng,ngồi trang nghiêm chờ khách tới xem bói. Liễu Tiên cần mẫn hành nghề,cuộc sống cũng tạm đủ. Một hôm có người ăn mày đến cửa hàng kêu vớiông rằng: - Ông ơi! Hãy nhón tay làm phúc, cho tôi đồng tiền bát gạo. Liễu Tiên đưa cho người ăn mày ba đồng. - Ông ơi! - Người ăn mày nói. - ông có biết, ...