Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Tập 2 - Chương 1

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 131.32 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Người ta thường nói: "Trừ cỏ tận gốc", có nghĩa là, trừ ác cũng phải trừ tận gốc. Song thánh nhân lại nói rằng: "Ghét kẻ bất nhân quá đáng sẽ sinh loạn". Quá khích thì sinh biến loạn, bởi thế không thể không đề phòng. Chẳng hạn như thời Gia Tĩnh triều Minh, có một vụ án oan mà khiến cho ai ai cũng phải nghiến răng căm giận. Chỉ vì trị bọn tiểu nhân mà liên quan đến đại thần quốc thích. Vì triều đình bảo vệ quốc thích mà tha cho bọn tiểu nhân, khiến bọn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Tập 2 - Chương 1 Đoán Án Kỳ Quan Tập 2 - Chương 1 Giữ Phép Nước, Trung Thần Trừ Kẻ Ác Gây Án Oan, Gian Đảng Hại Người Trung Người ta thường nói: Trừ cỏ tận gốc, có nghĩa là, trừ ác cũng phảitrừ tận gốc. Song thánh nhân lại nói rằng: Ghét kẻ bất nhân quá đáng sẽsinh loạn. Quá khích thì sinh biến loạn, bởi thế không thể không đề phòng.Chẳng hạn như thời Gia Tĩnh triều Minh, có một vụ án oan mà khiến cho aiai cũng phải nghiến răng căm giận. Chỉ vì trị bọn tiểu nhân mà liên quan đếnđại thần quốc thích. Vì triều đình bảo vệ quốc thích mà tha cho bọn tiểunhân, khiến bọn gian manh lọt lưới còn viên quan thẳng thắn thi hành phápluật thì lại bị cho là hãm hại người vô tội, rồi bị bắt giam vào ngục đền tội.Các quan trong Đài gián, có người đứng ra tranh luận đều bị giết một cáchnhục nhã, và trở thành thảm họa trong giới quan lại. Há đây chẳng phải là sựthưởng phạt hết sức vô cớ sao! Song quân tử cũng có chỗ không đúng. Cổnhân xưa từng nói: Đánh chuột phải loại trừ đồ vật. Thiết nghĩ, các bậcquân tử phải biết tính toán từ trước, sao lại để đến nỗi phải đắm chìm vào ánoan, đến khi quan mới lên thay, công luận mới đề cập tới. Thế mới thấy,ghét kẻ ác đừng ghét quá đáng, và không thể không theo lời dạy của thánhnhân. Thời Gia Tĩnh triều Minh, huyện Quách Đại Châu, Sơn Tây, có mộtkẻ gian ác tên là Vương Lương, hắn đã xướng lập ra tà đạo Bạch Liên, phùphép lừa dối những người ngu muội. Những người theo đạo Bạch Liên, dùnam hay nữ đều gọi là Phật tử, kết bè kết đảng, sống chung chạ với nhau.Vương Lương có ảo thuật mê hoặc người, tất cả những con gái xinh đẹptrong vùng và các ni cô trẻ đều bị hắn làm ô nhục. Ngay đến cả những nhàgiàu có cũng đều bị tà đạo lừa dối. Tay chân của hắn có tới hàng vạn tên,đều luyện phép thuật yêu ma quỷ quái chúng ra ngoài mặc sức gian dâm vớiđàn bà con gái, cướp bóc tài sản, không từ một việc gì. Có một vị tú tài, vợ anh ta không đẹp lắm. Một hôm vào buổi tối, mộtcô gái tới nhà xin ngủ trọ, thấy cô đẹp, tú tài muốn dụ cô gian dâm, bèn giữcô ngủ lại tại buồng của vợ, rồi bàn với vợ rằng, khi cô ta vào phòng thì tắtđèn đi ra, sau đó anh ta vào phòng ngủ với cô. Vào lúc canh hai, chờ cho vợra, vị tú tài bèn rón rén tới bên giường, chưa dám hành sự ngay. Nào ngờngười trên giường chờ đợi từ lâu, nghe thấy tiếng bước chân bèn nhổm dậyôm chầm lấy. Thấy thuận lợi, tú tài nhảy tót lên giường để thỏa dục mâymưa. Nào ngờ, cái của người ấy cất lên, to cứng hơn cả của mình. Tú tàinhảy vọt ra, kêu rầm lên bảo mọi người bắt người ấy trói lại. Hỏi ra thì đó làđồng bọn của Vương Lương. Hắn thường giả làm đàn bà để lừa vợ conngười khác. Bất chợt tú tài giận dữ, cắt phăng dương vật của hắn, sợ hắnchết trong nhà bất ổn, bèn đắp thuốc vào vết thương, rồi thả ra. Đó chẳngphải là một chuyện lạ ư? Lại có một làng, đêm đêm ma quỷ cứ tác oai, tác quái. Vừa chập tốiđã thấy có bóng đen đột nhập vào nhà, có khi thì giống lừa ngựa, có khi hìnhngười mặt xanh răng chìa ra như quả chuối mắn, trẻ con sợ khóc thét lên,suốt đêm không lúc nào yên giấc. Biết được bọn tà giáo của Vương Lươngcó thể trừ tà đuổi quỷ, họ thu gom tiền bạc, xin Vương Lương dùng phép bắtma. Vương Lương bảo họ, nếu thôn ấy theo đạo của hắn thì quỷ quái khôngtới quấy nhiễu nữa. Quả nhiên đúng như thế. Từ đó những người xa kẻ gầnkhông ai không sùng bái. Việc tác oai tác quái như thế không phải chỉ mộtlần mà thôi, ngờ đâu bọn yêu tặc lại còn nhiều lần dùng phù phép trêu người. Tên cấp phó của chúng là Lý Phúc Đạt, dũng mãnh có thừa và cũngvô cùng giảo hoạt, hắn đã dùng thủ đoạn mê hoặc ngu dân như VươngLương. Về sau, quan phủ biết được, bắt mấy kẻ đồng đảng của chúng trị tớicùng. Lý Phúc Đạt bèn liên kết với Vương Lương ngang nhiên chống lại.Hắn tụ tập hàng ngàn người giết hại dân thường, đốt nhà cướp của rất hunghãn. Phủ quan đem quân đánh vào sào huyệt, song bị chúng giết không cònđường thoát. Vương Lương lại có thuật cấm binh khí, đao gậy, cung tên đều khôngchạm vào người được. Do đó thế giặc ngày càng mạnh, quan quân triều đìnhkhông sao chống nổi. Phủ quan hỏi mọi người về cách chống giặc. Có mộttướng quân nói: - Phép thuật vặt ấy phá chẳng khó khăn gì. Hãy bảo quân lính mỗingười cầm một chiếc gậy tùy thân, gặp giặc dùng gậy đánh, không dùng daochém, thì bọn chúng không sao chống cự nổi. Phủ quan làm theo kế ấy. Bọn giặc cứ dựa thế binh khí sẽ không chạmvào người được, bởi thế mà chúng cứ ung dung không hề phòng bị. Nào ngờquan quân bất thần ập tới, dùng gậy đánh. Một người thắng, tất cả ồ ạt xônglên. Trận ấy bọn yêu đảng chết không sao kể xiết. Thấy yếu thế, đội quân ôhợp hè nhau chạy tán loạn. Tên đầu sỏ Vương Lương bị bắt, cùng với hơnhai mươi tên đồng đảng, tất cả bọn chúng đều bị trảm thủ bêu đầu. Chỉ cònLý Phúc Đạt là một tên giảo hoạt, thấy Vương Lương thất thế bèn hoảng hốtcải trang chạy trốn. ...

Tài liệu được xem nhiều: