Danh mục

Đôi bàn tay 'bà xã'

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 595.08 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ông thường kể cho đám bạn nhỏ tuổi của mình nghe câu chuyện này: - Hôm ấy qua dự một bữa tiệc đến say túy lúy. Bạn bè rủ một tiếng là ôkê liền, cả bọn cùng chạy xe tới một tiệm karaoke để "thi bàn tay vàng" và "đóng tiền ngu". Về đến nhà, qua vẫn chưa tỉnh rượu. Bà xã lo lấy nước ấm cho lau mặt, pha nước chanh cho uống giải rượu. Trời xui đất khiến sao đó, qua lại hào hứng kể cho bà xã nghe chuyện đi hát karaoke của mình. Nào là ngồi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đôi bàn tay “bà xã” Đôi bàn tay “bà xã” TRUYỆN NGẮN CỦA KHÔI VŨÔng thường kể cho đám bạn nhỏ tuổi của mình nghe câu chuyện này:- Hôm ấy qua dự một bữa tiệc đến say túy lúy. Bạn bè rủ một tiếng là ôkê liền, cả bọncùng chạy xe tới một tiệm karaoke để thi bàn tay vàng và đóng tiền ngu. Về đến nhà,qua vẫn chưa tỉnh rượu. Bà xã lo lấy nước ấm cho lau mặt, pha nước chanh cho uống giảirượu. Trời xui đất khiến sao đó, qua lại hào hứng kể cho bà xã nghe chuyện đi hátkaraoke của mình. Nào là ngồi với cô gái có gương mặt ra sao, mái tóc dài ngắn thế nào,hát trúng bài nào, hát trật bài nào... Chưa hết, lại còn kể tuốt luốt là mình có choàng tayqua vai cô gái, có quay qua hun một cái rõ kêu lên má cô gái... Kể xong thì cũng vừa tỉnhrượu. Qua giật mình nghĩ rằng phen này sẽ đĩa bay khắp nhà đây. Nào ngờ bà xã quachỉ mỉm cười rồi nói đúng một câu: “Ông tưởng tượng giỏi lắm đó!”...Bà xã qua! Ông gọi vợ mình như thế khi trò chuyện với những người trẻ tuổi. Ông chưaphải là người cao tuổi theo luật, nghĩa là chưa tới tuổi sáu mươi. Nhưng vợ ông thì đã quanăm mươi lăm, là người cao tuổi đúng luật. Vì vậy nhiều lúc ông nói với các con: “Ở nhàmình, má bay là người lớn nhất!”. Vợ ông chỉ cười.Vợ ông đúng thiệt là người phụ nữ mà trời ban cho ông, một gã đàn ông chỉ được đúngmột cái nết là chăm chỉ làm việc. Còn thì bao nhiêu việc khác đều... hư! Có thể kể: trongtúi có tiền - bất kể là nhiều ít - thì chỉ một ngày sau đã hết sạch! Gặp bạn bè rủ rê thì đâucũng đi, kể cả đi xa sau khi nhắn tin về báo cho bà xã biết.Lớn tuổi, phải sống chung với đủ thứ bệnh nhưng ăn uống chẳng chịu kiêng khem, cứ vôtư như thời trai trẻ, còn tuyên bố chỉ khi nào một bệnh nào đó phát ra mới chịu... dừngbước giang hồ. Nói năng thì cứ kiểu thẳng ruột ngựa, chẳng ý tứ kiêng dè ai nên bao phengặp họa mà vẫn không chừa!...Vậy đó, mà trong các “nết” hư của ông, chỉ có vụ bảo vệ sức khỏe là vợ ông nghiêmkhắc, còn lại bao nhiêu bà thường châm chế “cho qua”. Chẳng hạn ông có cái hẹn đi lairai với bạn bè được ghi lên “bảng làm việc”, nhưng quá giờ vẫn còn ngồi dán mắt vào vitính làm gì đó, thế nào vợ ông cũng đến vỗ vai nhắc:- Tới giờ hẹn người ta rồi. Tắt máy đi thôi, ông xã!Chưa hết, bà còn hỏi thêm:- Thế trong túi còn tiền không?Chuyện này ông ưa kể cho đám bạn trẻ nghe mà dường như nhiều người không tin, chorằng ông bịa ra để nịnh vợ! Thế mới tức!Mấy bữa nay ông có vẻ trầm ngâm, ít nói, cũng chẳng đi đâu. Ông ra trước hiên ngồi trênchiếc ghế đá pha trà nhâm nhi một mình. Vợ ông để ý, hỏi:- Ông xã có chuyện gì lo lắng vậy?- Lo lắng gì đâu! Tôi đang... làm thơ!- Trời! Hồi nào giờ có nghe ông nói chuyện thơ với thẩn bao giờ đâu!- Hồi nào giờ không thì bây giờ có!- Thôi dẹp đi ông xã ơi!- Cứ mặc tôi...Ông nói với vợ như thế rồi tiếp tục... nghĩ thơ... Minh hoạ của T.N.SinhÔng quyết phải làm cho được một bài thơ tặng vợ. Mà phải là viết về bàn tay của bà xãmới “đắt”. Chuyện là thế này. Hồi ông cưới vợ thì bà còn là cô nữ sinh viên văn khoa, cóhai bàn tay với mười ngón tay rất đẹp.Khi hai đứa con lần lượt ra đời tới tuổi đi học thì cũng là thời gian gia đình ông gặp khókhăn về kinh tế. Ông vẫn là người chăm chỉ làm việc, nhưng công việc của ông chỉ đemvề một số tiền khiêm tốn, không đủ trang trải trong gia đình.Vợ ông phải mua củi lớn về chẻ nhỏ rồi cột thành từng bó bày bán lấy công làm lời, phảinạo hàng chục trái dừa mỗi ngày bỏ mối cho mấy tiệm bán chè, nói chung là lao độngchân tay - cụ thể là sử dụng bàn tay làm việc - để tăng thu nhập cải thiện ăn uống, đóngtiền học cho con, mua sắm cái quần cái áo mới cho cả nhà...Mất gần bốn năm như thế, gia đình ông mới có một cuộc sống tương đối dễ thở hơn. Tấtcả là nhờ sự quán xuyến của vợ ông. Bẵng đi nhiều năm, ông vẫn ghi nhớ trong lòng “lờicảm ơn” bà xã chứ chưa có sự thể hiện cụ thể nào.Một hôm gần đây, bà xã ông bỗng nhờ ông hướng dẫn sử dụng vi tính để có thể gửi, nhậnemail, chat chít với một người bạn gái cũ đang ở Mỹ. Ông rất sung sướng nhận lời và lậptức dẫn bà đến bên bàn vi tính để “cầm tay chỉ việc”. Và... lúc này ông mới phát hiện ratrong lòng bàn tay và mấy đầu ngón tay của vợ ông có những vết chai thô ráp. Đêm hômấy ông gần như mất ngủ, tự trách mình là một gã đàn ông quá vô tâm.Sáng hôm sau, ông quyết định phải làm cho được... một bài thơ tặng đôi bàn tay của vợ...Nhưng đây quả là một công việc gian nan mà sự chăm chỉ đã thành thói quen cả đời cũngchẳng giúp được gì cho ông.- Mà ông xã làm thơ đề tài gì? Thơ tết? Thơ yêu quê hương? Hay là thơ mừng ngày nhàgiáo?Vợ ông ra ghế đá ngồi bên ông tự lúc nào, lên tiếng hỏi. Ông giật mình:- À... tôi muốn làm thơ... tình! Để tặng... cho bà xã của... tôi! - ông nói luôn.- Thôi đi! Muốn tán tỉnh gái già này vì túi lại rỗng rồi chắc?Ông cầm hai bàn tay của vợ, chỉ vào những nốt chai trên ấy:- Tôi nói thiệt mà. Tôi muố ...

Tài liệu được xem nhiều: