Kinh Kha ngày thường cùng người bàn về thuật đánh gươm, ít khi chịu ai là giỏi, mà chỉ tâm phục có Cáp Nhiếp, người ở Du thứ, tự cho là mình không bằng, bèn cùng kết làm bạn chí thân. Lúc ấy Kha chịu hậu ơn của thái tử Đan, muốn đến Hàm dương uy hiếp vua Tần, bèn sai người đi tìm Cáp Nhiếp, định mời đến nước Yên để cùng thương nghị. Vì Cáp Nhiếp thường đi chơi, không nhất định ở chỗ nào, cho nên không mời được. Thái tử Đan biết Kinh Kha là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 107 Đông Châu Liệt Quốc Hồi 107 Dâng địa đồ Kinh Kha náo Tần đình Bàn binh pháp Vương Tiễn thay Lý Tín Kinh Kha ngày thường cùng người bàn về thuật đánh gươm, ít khichịu ai là giỏi, mà chỉ tâm phục có Cáp Nhiếp, người ở Du thứ, tự cho làmình không bằng, bèn cùng kết làm bạn chí thân. Lúc ấy Kha chịu hậu ơncủa thái tử Đan, muốn đến Hàm dương uy hiếp vua Tần, bèn sai người đi tìmCáp Nhiếp, định mời đến nước Yên để cùng thương nghị. Vì Cáp Nhiếpthường đi chơi, không nhất định ở chỗ nào, cho nên không mời được. Tháitử Đan biết Kinh Kha là tay hào kiệt, ngày đêm cung phụng kính cẩn, khôngdám thúc giục. Bỗng có biên lại báo tin là vua Tần sai đại tướng Vương Tiễnđi lấn đất đã đến biên giới phía nam nước Yên, vua Đại là Gia sai sứ đến ướcvua Yên cùng đem quân giữ Thượng cốc để cự Tần. Thái tử Đan sợ quá nóivới Kinh Kha rằng: - Quân Tần sắp qua sông Dịch. Vậy dầu ngày muốn nghĩ kế cứu Yên,có lẽ cũng chẳng kịp nào! Kinh Kha nói: - Tôi đã nghĩ kỹ lắm! Lần đi này, không có cái gì để cho vua Tần tinmình, thì không đến gần được. Nay Phàn tướng quân có tội với Tần, vua Tầnrao mua thủ cấp Phàn tướng quân nghìn vàng, phong ấp muôn nhà. Lại cóchỗ đất tốt ở Đốc cương, người Tần vẫn muốn lấy. Vậy nay nếu được cáiđầu Phàn tướng quân và bản địa đò Đốc cương đem dâng vua Tần, vua Tầntất vui mừng mà tiếp đãi, tôi nhân đó mới có thể giúp thái tử được. Đan nói: - Phàn tướng quân đến đây gởi thân trong khi cùng khốn sao tôi nởlòng mà giết được, còn như bản địa đồ Đốc cương thì không dám tiếc! - Kinh Kha biết thái tử Đan có long bất nhẫn, bèn đến yết riêng PhànÔ Kỳ mà nói rằng: - Nước Tần gây vạ cho tướng quân, cha mẹ họ hàng tướng quân đềubị giết sạch. Nay nghe vua Tần muốn mua đầu tướng quân, vàng nghìn cân,ấp muôn nhà. Vậy tướng quân sẽ dùng cách gì để báo thù? Phàn Ô Kỳ ngửa mặt thở dài, chảy nước mắt mà nói rằng: - Tôi mỗi khi nghĩ đến tên Chính ở nước Tần, thì đau đến tim tủy,muốn giết nó rồi cùng chết với nó, chỉ hiềm chưa có cơ hội mà thôi! Kinh Kha nói: - Nay tôi có một lời, có thể giải được lo cho nước Yên, báo thù đượccho tướng quân, tướng quân có chịu nghe không? Phàn Ô Kỳ vội hỏi: - Ông có kế gì? Kinh Kha trù trừ không nói, Ô Kỳ hỏi: - Sao ngài không nói? Kha nói: - Kế đã định rồi nhưng khó nói ra lắm! Ô Kỳ nói: - Nếu báo thù được Tần, thì dẫu phải nát thịt tan xương tôi cũngkhông tiếc, vậy ngài có điều gì khó nói? Kha nói: - Cái kế mọn của tôi là muốn hành thích vua Tần, nhưng lại e khôngsao đến gần được vua Tần. Nếu được cái đầu của tướng quân để dâng vuaTần, thì vua Tần tất vui mừng mà tiếp tôi, nhân đó tay trái tôi nắm lấy áovua Tần, tay phải đâm vào ngực y, thì cái thù của tướng quân sẽ báo được,mà nước Yên khỏi được cái họa diệt vong. Tướng quân nghĩ thế nào? Ô Kỳ trật ngay áo ra, quăng tay dẫm chân mà nói to lên rằng: - Bấy lâu tôi chỉ suốt ngày suốt đêm, nghiến răng, nát ruột vì điều ấymà chưa tìm được kế gì, nay mới được nghe lời ngài dạy! Nói xong, liền rút gươm tự cứa vào cổ, cổ họng đứt mà cổ chưa đứt.Kinh Kha lại lấy gươm chặt cho đứt hẳn, rồi sai người báo với thái tử Đan làđã lấy được đầu của Phàn tướng quân rồi. Thái tử Đan nghe tin vội đi xe đến,phục vái cái thây Ô Kỳ mà khóc rất thảm, cho quân đem thi thể khâm liệmrồi cất tang rất hậu, còn cái đầu thì để trong hòm gổ. Kinh Kha nói: - Thái tử đã tìm được lưỡi dao găm sắc bén nào chưa? Thái tử Đan nói: - Từ phu nhân nước Triệu có lưỡi dao găm dài một thước tám tấc, rấtsắc, tôi đã bỏ ra trăm cân vàng mua được, sai thợ đem tẩm thuốc độc, từngđem thử người, chỉ hơi dướm máu là chết ngay, tôi vẫn cất kỹ để dành chongài đã lâu, chưa rõ bao giờ thì ngài đi? Kha nói: - Tôi có người bạn chí thiết là Cáp Nhiếp, muốn đợi hắn đi gíup sứcmà hắn chưa đến. Đan nói: - Ông bạn của ngài, nay đây mai đó lênh đênh như cánh bèo trên mặtbể, biết đâu mà tìm! Môn hạ tôi có mấy tay dũng sĩ, mà Tần Vũ Dương làhơn cả, hoặc có thể cho đi gíup sức được chăng? Kha thấy thái tử quá nóng nảy, thở dài nói rằng: - Mang một con dao nhọn, đi vào cái nước Tần bất trắc ấy, là chỉ có đimà không có về. Tôi sở dĩ đi chậm, là muốn đợi bạn tôi để làm việc chođược mười phần chắc chắn. Thái tử đã không đợi được thì tôi xin đi. Thái tử Đan liền thảo bức quốc thư, nói xin hiến đát Đốc cương vàđầu họ Phàn, rồi đem nghìn vàng sắm sửa hành trang cho Kinh Kha. Tần VũDương làm phó sứ. Khi ra đi, thái tử Đan cùng tân khách và bạn bè thânthiết có biết việc ấy đều mặc áo trắng đội mũ trắng đưa Kinh Kha đến bờsong Dịch, đặt tiệc tiễn hành. Cao Tiệm Ly nghe tin Kinh Kha vào Tần cũngđem cái vai rượu lớn và một đấu rượ ...