Danh mục

Đông Châu Liệt Quốc - hồi 11

Số trang: 33      Loại file: pdf      Dung lượng: 177.51 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sứ Tống sang Trịnh tuy là bề ngoài để chúc mừng, song bên trong cố đòi các lễ vật đã giao ước. Trịnh lệ-công thấy vậy, kêu Tế-Túc hỏi : - Trước kia, vì muốn nối ngôi nên vua Tống yêu-sách bao nhiêu ta cũng phải chịu. Nay mới vừa lên ngôi, chưa đặng bao lâu mà phải dâng ba thành, cùng các lễ vật cho Tống, thì các kho tàng sẽ trống rỗng, các chư hầu sẽ cười ta, biết liệu làm sao . Tế-Túc nói :- Bây giờ phải trả lời với Tống trang-công là nhân-tâm chưa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc - hồi 11 Đông Châu Liệt Quốc hồi 11 Ỷ công-lao , Tống trang-công đòi của Giết rể Ung, Trịnh Tế-Túc đuổi vua Sứ Tống sang Trịnh tuy là bề ngoài để chúc mừng, song bên trong cốđòi các lễ vật đã giao ước. Trịnh lệ-công thấy vậy, kêu Tế-Túc hỏi : - Trước kia, vì muốn nối ngôi nên vua Tống yêu-sách bao nhiêu tacũng phải chịu. Nay mới vừa lên ngôi, chưa đặng bao lâu mà phải dâng bathành, cùng các lễ vật cho Tống, thì các kho tàng sẽ trống rỗng, các chư hầusẽ cười ta, biết liệu làm sao . Tế-Túc nói : - Bây giờ phải trả lời với Tống trang-công là nhân-tâm chưa định, nếugiao đất cát e có biến. Vậy xin đem sưu thuế ba thành mà nạp còn ngọc-bíchcùng vàng lụa thì ba phần trả một, số lúa hẹn năm tới sẽ đong. Trịnh lệ-công nghe theo, viết thư trả lời cho vua Tống, xin nạp bachục bích ngọc và ba nén vàng ròng, kỳ dư hẹn lại năm tới sẽ tính. Sứ giả mang thư về . Tống trang-công cả giận mắng : - Kẻ đã chết đi, được ta cứu sống, đưa lên địa-vị, giầu sang, lẽ ra phảibiết ơn ta mới phải, sao lại hẹp hòi ? Nói rồi, sai sứ trở lại nước Trịnh, quyết đòi cho đủ số nợ mới nghe . Lần nầy Trịnh lệ-công cũng lại bàn với Tế-Túc, rồi đem nạp hai vạnthùng thóc mà thôi . Sứ giả trở về, Tống trang-công vẫn không bằng lòng, sai đi lần nữa,bảo Trịnh lệ-công rằng : - Nếu không nộp đủ số tiền nợ đã giao ước, Tế-Túc phải qua thương-thuyết lại mới được. Tế-Túc thấy Tống trang-công xử sự như thế, bèn nói với Trịnh lệ-công : - Nước Tống vốn mang ơn Tiên-công ta nhiều lắm, thế mà ngày naycậy chút công lao quên điều nhân nghĩa . Vậy xin Chúa-công cho tôi sang Tềvà Lỗ nhờ hai nước ấy can thiệp giùm mới được. Trịnh lệ-công nói : - Biết Tề và Lỗ có vì ta mà can thiệp chăng ? Tế-Túc nói : - Trước kia Tiên-công ta đi đánh nước Hứa và Tống được Tề và Lỗgiúp sức. Mối tình ấy chưa mờ phai . Lỗ-hầu được lên ngôi cũng nhờ Tiên-công ta đó . Nếu Tề phụ bạc, thì Lỗ không lẽ chối từ . Trịnh lệ-công nói : - Muốn làm cho Tống trang-công khỏi ác cảm với ta thì phải dùng kếchi ? Tế-Túc nói : - Trước kia vua nước Tống bị giết, lập con vua là Công-tử Bằng,Tiên-công ta cùng Tề với Lỗ đều giúp việc ấy . Sau đó, Tống có đem một cáivạc lớn mà tặng cho Lỗ, lại đem một cái chén ngọc, tặng cho Tiên-công đểđền ơn. Nay tôi sang Tề và Lỗ, nhờ hai nước ấy thương thuyết với Tống đemtrả cái chén ngọc ấy, để Tống nhớ chuyện cũ mà thẹn , không đám kể côngnữa. Trịnh lệ-công nghe nói mừng rỡ khen Tế-Túc là mưu lược , vội sai sứgiả mang lễ vật rất hậu đến nước Tề và Lỗ để thương-thuyết việc ấy. Sứ Trịnh qua Lỗ kể hết đầu đuôi sự việc. Lỗ-hầu cười lớn, nói : - Trước kia Chúa Tống chỉ đem đến cho ta một cái vạc, mà ta còngiúp đỡ thay, huống chi nay Trịnh-hầu đem lễ vật rất nhiều , lẽ nào ta lại làmlơ. Bèn nhận lễ vật , hứa sẽ can thiệp. Sứ Trịnh tạ ơn lui về. Còn sứ-giả của Trịnh sang Tề cũng thuật lại đầu đuôi sự việc . Tề hi-công vốn có cảm-tình với Thế-tử Hốt, song Tề hi-công nhớ đếncông trạng của Thế-tử Hốt giúp mình thắng giặc Bắc-nhung, nên lòng khôngvui, hỏi sứ-giả : - Thế-tử Hốt bị tội gì mà nước Trịnh lại phế đi lập Công-tử Ðột ? Tanhất định hưng binh vấn tội, đừng hòng đem lễ vật đến nhờ ta ! Nói xong, trả hết lễ vật, đuổi sứ về nước. Sứ-giả trở về thuật.lại mọi việc. Trịnh lệ Công thất kinh, nói với Tế-Túc : - Nước Tề đã không nhận giúp , ắt nay mai kéo binh đến vấn tội . Taphải lập mưu gì mà cự địch ? Tế-Túc nói : - Xin Chúa-công chớ lo. Tôi xin chỉnh tu binh mã để phòng cái ngàyđó. Trịnh lệ-công nơm-nớp lo âu, nhưng không biết làm sao hơn , đànhlặng thinh mà chờ ngày binh biến. Giữa lúc đó thì Lỗ hầu sai sứ sang mời Tống đến đất Phó-chung đểphó hội mà bàn việc giúp Trịnh. Trong cuộc hội kiến Lỗ hoàn-công đem việc Trịnh lệ-công nhờ mìnhmà nói lại. Tống trang-công nói : - Trịnh-đột trước kia chỉ là một cái trứng, nhờ tôi ấp cho nở ra, nayđược làm chúa một cõi sơn-hà lại quên điều ước hẹn. Hiền-hầu bắt tôi ngồiyên được sao ? Lỗ hoàn-công nói : - Ngài đã gia ơn cho Trịnh, thì Trịnh nào dám quên. Ngặt vì nốinghiệp chưa bao lâu, kho tàng thiếu hụt, chưa thể thanh-toán nổi cùng mộtlúc. Vậy tôi xin bảo lãnh món nợ ấy cho. Tống trang-công nói : - Ðược ! Số vàng ngọc có thể nói là kho tàng thiếu thốn còn như giaođất ba thành chỉ một lời là xong, thế mà Trịnh-đột không nói đến thật quảđứa bội nghĩa. Lỗ hoàn Công nói : - Ðất của tiền-nhân, nếu Trịnh lệ-công đem giao cho nước khác ethiên hạ chê cười, lòng dân không phục, nên mới đem số thuế ba thành mànạp cho Hiền-hầ ...

Tài liệu được xem nhiều: