Danh mục

Đông Châu Liệt Quốc - hồi 12

Số trang: 23      Loại file: pdf      Dung lượng: 152.50 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhắc lại việc trước nơi nước Vệ. Vệ tuyên-công vốn là kẻ ham dâm dục, lúc chưa lên ngôi đã tư thông với vợ lẻ của cha là nàng Di-khương sanh được một trai, tên Cấp-Tử. Sau khi lên ngôi lại phong cho Cấp-tử làm Thế-tử, giao cho Công-tử Chức trông nom. Khi Cấp-Tử lên mười sáu tuổi, Vệ tuyên-công cho người sang hỏi con gái Tề hi-công về làm vợ Cấp-Tử. Lại được nghe con gái của Tề-hầu nhan sắc tuyệt trần, hoa nhường nguyệt thẹn , Vệ tuyên-công đem lòng ham muốn.Tuy-nhiên đã trót lỡ cưới người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc - hồi 12 Đông Châu Liệt Quốc hồi 12 Tuyên-Công dâm loạn lập Tân-đài Cừ-Di âm mưu tôn vua khác Nhắc lại việc trước nơi nước Vệ. Vệ tuyên-công vốn là kẻ ham dâm dục, lúc chưa lên ngôi đã tư thôngvới vợ lẻ của cha là nàng Di-khương sanh được một trai, tên Cấp-Tử. Sau khi lên ngôi lại phong cho Cấp-tử làm Thế-tử, giao cho Công-tửChức trông nom. Khi Cấp-Tử lên mười sáu tuổi, Vệ tuyên-công cho người sang hỏi congái Tề hi-công về làm vợ Cấp-Tử. Lại được nghe con gái của Tề-hầu nhansắc tuyệt trần, hoa nhường nguyệt thẹn , Vệ tuyên-công đem lòng ham muốn. Tuy-nhiên đã trót lỡ cưới người đẹp cho con trai mình, còn biết nóinăng làm sao, bèn nghĩ ra một kế . Vệ tuyên-công cất một cái đài thật đẹp nơi mé sông Tân-kỳ, đặt tên làTân-đài rồi sai Cấp-Tử làm sứ-giả sang nước Tống để có cơ hội đoạt vợ củacon. Cấp-tử ra đi chưa bao lâu, Vệ tuyên-công sai Công-tử Tiết qua Tềrước nàng Khương-thị về Tân-đài. Rồi từ đó ăn ở với Khương-thị, coi như vợ mình. Nàng ấy tức là nàngTuyên-khương. Cấp-Tử đi sứ về vào yết-kiến Vệ tuyên-công. Vệ tuyên-công khiến Cấp-Tử đến Tân-đài ra mắt Khương-thị, và gọiKhương-thị bằng kế-mẫu. Cấp-Tử vốn là con hiếu thảo, dù hành động Vệ tuyên-công có bỉ-ổi,Cấp-Tử cũng không lấy thế mà oán trách cha. Từ ngày lấy được Tuyên-khương, Vệ tuyên-công say mê sắc-dục,đêm ngày ở mãi nơi Tân-đài không ngó ngàn đến Di-khương nữa. Cách ba năm sau, Tuyên-khương sanh đặng hai trai là Công-tử Thọ vàSóc . Nàng Di-Khương bị thất sủng, Vệ tuyên-công cũng không còn thươngCấp-Tử nữa. Bao nhiêu sự say sưa đối với Di-khương đổ dồn về Tuyên-khương thì bao nhiêu tình thương đối với Cấp-Tử cũng đổ dồn về Thọ vàSóc hết. Vệ tuyên-công quyết định sau nầy truyền ngôi cho Công-tử Thọ . Thọ và Sóc tuy anh em ruột, nhưng tâm-tính rất khác nhau . Thọ thìtánh hiền hậu, nhân từ, thương yêu Cấp-Tử như người anh ruột, còn Sóc thìđộc ác, hiểm-hóc, chẳng những ghét Cấp-Tử mà còn ghét cả Thọ nữa. Sócmuốn tiếm ngôi của Thọ sau nầy, nên định ý trước tiên hại cho được Cấp-Tửrồi sau mới lập mưu hại Thọ . Một hôm, Sóc nói với mẹ : - Nay tuy thân phụ rất thương yêu mẹ con ta, song Cấp-Tử là anh,chúng con là em , sau này Cấp-Tử thế nào cũng được nối ngôi. Hơn nữa, vìmẹ mà Di-khương bị vua bạc đãi nếu sau nầy Di-Khương được lên làmQuốc-mẫu, thì mẹ con ta không tránh khỏi tai vạ . Nàng Tuyên-khương tâm trạng trước kia khác, bây giờ khác . Trước kia hy-vọng làm vợ Cấp-Tử, nên muốn mua chuộc lòng Vệtuyên-công để sau nầy truyền ngôi lại cho Cấp-tử mà vợ chồng vui hưởngphú quý. Bây giờ thì đã có hai con với Vệ tuyên-công, hy-vọng ấy đâu cònnữa, nên bàn mưu với Sóc để hại Cấp-tử. Vì vậy thỉnh thoảng có những lờidèm pha, xoi bói. Ngày kia, nhằm ngày sanh nhựt của Cấp-Tử, Công-tử Thọ làm tiệcrượu chúc mừng, có Công-tử Sóc dự. Trong bữa tiệc Công-tử Thọ chuyện trò rất thân-mật. Sóc tỏ ý khó chịu, thoái thác lui về , trong lòng rất căm phẩn. Về đến cung, Sóc làm bộ khóc lóc, nói với mẹ : - Con vì lòng tốt mà dự tiệc với Cấp-tử , thế mà Cấp-Tử lúc say rượulại giở trò đùa, gọi con bằng con và nói : - Mẹ của mày tức là vợ của ta, mày phải gọi ta bằng cha mới phải . Con rất lấy làm xấu hổ, xin mẹ xét nghĩ. Tuyên-khương tin là thực, chờ Vệ tuyên-công vào cung, khóc lócthuật lại mọi điều , lại nói thêm rằng : - Cấp-tử cố tình muốn làm nhục thiếp nên đã có lúc nói nhiều câu lỗmãng. Vệ tuyên-công hỏi : - Thằng súc sanh ấy đã nói những lời gì phạm đến ái-khanh ? Tuyên-khương sụt-sùi nói : - Thiếp được nghe nó nói rằng : Mẹ ta là Khương-di vợ của ông nội ta,mà phụ-thân ta còn lấy làm vợ được thay, huống hồ Tuyên-khương là vợ củata mà ta không lấy được sao ! Nay ta chỉ cho phụ-thân ta mượn đỡ mà thôi.Ngày nào đó ta sẽ lấy lại, và lấy luôn cả ngôi nước Vệ nữa. Vệ tuyên-công nghe nói cả giận, kêu Công-tử Thọ vào hỏi. Công-tử Thọ nói : - Tâu phụ-thân, Cấp-Tử là đưa con chí hiếu, chẳng bao giờ lại cónhững lời nói lỗ mãng như thế đâu . Vệ tuyên-công không biết phải phân xử lẽ nào, bèn đòi Khương-diđến trách mắng đủ điều. Khương-di đau đớn, không chịu nổi, thắt cổ tự-vận. Cấp-tử quá thương mẹ, nhưng không dám nói ra, chỉ ôm bụng khócthầm. Giết được Khương-di, mẹ con Công-tử Sóc vẫn chưa thôi, ngày đêmép buộc Vệ tuyên-công phải làm cách nào giết cho được Cấp-Tử mới nghe. Vệ tuyên-công nói : - Cấp-Tử không có tội chi, nếu đem giết đi thiên-hạ sẽ chê cười. Tuyên-khương nói : - Khương-di thác oan, thế nào Cấp-tử cũng vì mẹ mà trả thù, nếuChúa-công không giết Cấp-tử, mẹ con tôi khô ...

Tài liệu được xem nhiều: