Danh mục

Đông Châu Liệt Quốc - hồi 14

Số trang: 28      Loại file: pdf      Dung lượng: 165.78 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Công-chúa Vương-cơ từ lúc về với Tề tuyên-công lòng sầu khôn xiết . Vương-cơ vốn là một người thông-minh, tề-chỉnh nay gặp tánh nết Tề tương-công lòng đã bất bình, lại biết được câu chuyện nàng Văn-khương nên buồn bã mà thọ bệnh, chẳng bao lâu từ trần. Từ ngày Vương-cơ thác rồi, Tề tương-công không còn kiêng nể ai nữa, hễ lúc nào nhớ Văn-khương thì giả đi săn bắn nơi đất Chước rồi sai người đến Chúc-khâu rước Văn-khương đến đó mà vui vầy . Tuy nhiên, lại sợ Lỗ trang-công hay được mà sanh sự, bèn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc - hồi 14 Đông Châu Liệt Quốc hồi 14 Trái lệnh, Châu thiên-tử nổi xung Gặp ma, Tề tương-công hoảng hốt Công-chúa Vương-cơ từ lúc về với Tề tuyên-công lòng sầu khôn xiết .Vương-cơ vốn là một người thông-minh, tề-chỉnh nay gặp tánh nết Tềtương-công lòng đã bất bình, lại biết được câu chuyện nàng Văn-khương nênbuồn bã mà thọ bệnh, chẳng bao lâu từ trần. Từ ngày Vương-cơ thác rồi, Tề tương-công không còn kiêng nể ai nữa,hễ lúc nào nhớ Văn-khương thì giả đi săn bắn nơi đất Chước rồi sai ngườiđến Chúc-khâu rước Văn-khương đến đó mà vui vầy . Tuy nhiên, lại sợ Lỗtrang-công hay được mà sanh sự, bèn lấy việc binh đao ra hăm dọa . Tề tương-Công cất binh sang đánh nước Kỷ lấy ba thành ở đất Bình,đất Tư và đất Ngô, rồi kéo thẳng đến Hề-thành kêu Kỷ-hầu bảo rằng : - Nếu muốn cho nước Kỷ còn , phải đầu hàng lập tức. Ký-hầu đau đớn than thầm : - Tề là một nước cựu thù, lẽ nào ta lại quên lấy thù mà cầu an sao ! Nghĩ rồi bèn khiến vợ là Bá-Cơ, con gái Lỗ huệ-công viết thư về nướccầu cứu viện binh. Tề tương-công hay được tin ấy, dọa rằng : - Nước nào đem binh cứu nước Kỷ, nước đó sẽ bị quân Tề kéo đến tànphá ngay. Lỗ-hầu nghe nói cũng sợ, cho sứ sang nước Trịnh yêu cầu nước Trịnhhọp binh với mình cứu nước Kỷ. Nhưng, Trịnh-nghi vì sợ Trịnh-đột đem binh từ đất Lịch về cướp ngôinên từ chối việc hợp tác. Lỗ trang-công thấy mình cô thế không dám xuất quân. Còn vua nước Kỷ thấy không ai cứu viện, bèn giao quyền lại cho emlà Doanh-quý, rồi bõ trốn ra nước ngoài . Doanh-quý họp triều-thần bàn rằng : - Bây giờ chỉ có hai việc, một là liều chết giữ nước, hai là đầu làng đểbảo vệ sinh linh. Vậy ta nên theo đàng nào ? Các quan đều nói : - Nay nước Kỷ bị cô thế, dầu có hy sinh đến đâu, cuối cùng cũng chịuthảm bại chi bằng đầu hàng để cứu vớt mạng dân và giữ gìn tôn miếu củatiên-quân. Doanh-quý theo lời, viết thư sai sứ dâng cho Tề tương-công, cùng nạpcác sổ sách dinh điền , cầu xin đầu hàng. Tề tương-công chấp thuận, cho Doanh-quý được thâu thuế ba mươi bộtrong nước để phụng thờ tôn miếu. Vợ vua Kỷ là Bá-Cơ, buồn bã nhuốm bịnh rồi chết. Tề tương-Công an-táng rất trọng thể, mục đích để mua lòng nước Lỗ. Trong thời gian đó, tại nước Sỡ, vua Hùng-thông lên kế vị, tự xưngvương-hiệu là Sỡ võ-vương, trách Tùy không đến chầu mình nên cử binhsang đánh. Song đi mới nữa đường mang bịnh mà thác. Quan Lịnh-doãn là Đấu-kỳ, Mạc-ngao và Khuất-trọng giấu nhem việcấy không phát tang, kéo quân thẳng đến vây thành của Tùy. Tùy hầu sợ sệt, xin cầu hòa . Khuất-trọng thay mặt đứng ra làm lễ chiêu an rồi kéo binh về nước,tôn con Hùng-thông là Hùng-xi lên nối ngôi, lấy Vương-hiệu là Sở văn-vương. Còn Tề tương-công sau khi thắng được nước Kỷ kéo quân về ngangđất Chúc-khâu, rước nàng Văn-khương qua đất Chước để vui câu tình tự.Nào tiệc nào tùng, đờn ca hát xướng vui say ngày đêm trong hoan-lạc . Tề tương-công lại khiến Văn-khương viết thư mời Lỗ trang-công đếnđó để phó hội. Lỗ trang-công vốn sợ oai Tề, lại không dám trái lời mẹ, nên vội đếnđất Chước mà ra mắt Văn-khương. Văn-khương khiến Lỗ trang-công, theo lễ cậu cháu ra mắt Tề tương-công và tạ ơn Tề tương-công việc chôn cất Bá-Cơ. Lỗ trang-công không vui, nhưng phải tuân lời mẹ. Tề tương-công rất đẹp dạ , bày tiệc đãi đằng, say sưa tưởng như trờinghiêng đất ngửa . Văn-khương nghe Tề tương-công mới sinh được một gái bèn nói vớiLỗ trang-công : - Con chưa định người nội-chủ , mà cậu con vừa sanh đặng một gái ,mẹ tưởng đó cũng là dịp may, con nên đính ước đi . Lỗ trang-công nhìn mẹ, ngơ ngác, nói : - Con đã chừng nầy tuổi, còn con gái của cậu mới sanh, lẽ nào đínhviệc hôn nhân . Văn-khương giận dữ nói : - Con không muốn gần gũi với họ ngoại sao ? Lỗ trang-công thưa : - Thưa mẹ, con đâu có ý ấy , song tuổi tác cách biệt rất khó lòng làmcái chuyện đó được ! Văn-khương nói : - Cứ đợi đến hai mươi năm nữa sẽ cưới không được sao ? Lỗ trang-công nín lặng không dám cãi. Tề tương-công cũng nễ lời , hai đàng cùng nhau uống ly rượu hứa hẹncuộc hôn nhân ấy. Đã cậu ruột mà lại là cha vợ nữa thì còn gì thân thiết bằng ! Có lẽ vìthế mà Tề và Lỗ càng thắt chặt mối dây thân mật hơn trước ! Ngày kia, Lỗ trang-công cùng Tề tương-công rủ nhau đi săn bắn. Lỗ trang-công có tài thiện-xạ, bắn mười phát trúng cả mười, ai nầyđều khâm phục, riêng Tề tương-công lại càng đẹp lòng hơn. Trong đám quân sĩ, ngoài những lời tấm tắc ngợi khen lại còn có cảlời châm biếm nữa. Họ thì thào : - Chàng rể hờ của Chúa-công ta đó. Lỗ trang-công lấy làm hổ thẹn, truyền bắt ...

Tài liệu được xem nhiều: