Trịnh văn-công thấy uy thế nước Tề mỗi ngày một mạnh, sợ đem binh đến đánh nước mình, bèn sai sứ cầu hòa. Vào năm Châu huệ-vương thứ mười, Tề hoàn-công họp các nước Tống, Lỗ, Trần, Trịnh nơi đất U làm lễ huyết-thệ. Từ ấy, các nước đều tùng phục nước Tề. Sau lễ huyết-thệ, Tề hoàn-công trở về nước bày tiệc khao thưởng các quan. Tiệc nữa chừng, Bảo thúc-nha rót một chén rượu đầy dâng cho Tề hoàn-công và chúc thọ. Tề hoàn-công rất đẹp lòng nói :- Tiệc rượu ngày hôm nay vui vẻ biết...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc - hồi 20 Đông Châu Liệt Quốc hồi 20 Tấn hiến-công mê sắc lập Ly-cơ Sở thành-vương chuộng tài phong Đấu Cấu Trịnh văn-công thấy uy thế nước Tề mỗi ngày một mạnh, sợ đem binhđến đánh nước mình, bèn sai sứ cầu hòa. Vào năm Châu huệ-vương thứ mười, Tề hoàn-công họp các nướcTống, Lỗ, Trần, Trịnh nơi đất U làm lễ huyết-thệ. Từ ấy, các nước đều tùng phục nước Tề. Sau lễ huyết-thệ, Tề hoàn-công trở về nước bày tiệc khao thưởng cácquan. Tiệc nữa chừng, Bảo thúc-nha rót một chén rượu đầy dâng cho Tềhoàn-công và chúc thọ. Tề hoàn-công rất đẹp lòng nói : - Tiệc rượu ngày hôm nay vui vẻ biết bao ! Bao thúc-nha tâu : - Bậc minh-quân, hiền-sĩ tuy vui mà chẳng quên lo . Chúa-công chớnên quên những ngày chạy trốn sang nước Cử, Quản-Trọng chớ quên nhữngngày ở trong tù xa, Ninh-thích đừng quên lúc cỡi trâu dưới núi. Tề hoàn-công cười lớn, đứng dậy xá hai cái, và nói : - Nếu chúng ta không bao giờ quên những lúc gian nan, đó là phúc lớncho nước ta đó. Ngày ấy Chúa tôi vui vầy, rượu càng say, lòng người càng hoan-hỉ . Một hôm, có sứ nhà Châu sai đến. Tề hoàn-Công vội vã ra nghinh-tiếp. Sứ triều truyền chỉ phong cho Tề-hầu làm Phương-bá, có quyền đemquân vấn tội các chư-hầu. Lại giao cho Tề hoàn-công một tờ mật chiếu như sau : Vệ hầu Sóc, đem quân giúp Vương-tử Đồi, gây loạn Thiên-triều , lòngtrẫm tích oán đã mười năm, song chưa chinh phạt đặng. Nay trẫm cậy khanhtoan liệu việc ấy mà rửa hờn cho trẫm. Tề hoàn-công bái mạng, rồi đưa Thiên-sứ về nước . Cách đó không lâu, Tê hoàn-Công hưng binh phạt Vệ. Lúc ấy Vệ huệ-công (tức Vệ-sóc) đã qua đời , con là Thế-tử Xích lênnối ngôi xưng hiệu Vệ ý-công. Vệ ý-công nghe binh Tề kéo đến, không cần hỏi nguyên do, cứ việcđem quân ra thành chống cự. Nhưng đánh không lại, bị thua một trận khálớn, phải kéo binh trở về cố thủ. Tề hoàn-Công đem binh vây thành hạch tội Vệ huệ-Công thuở trước. Vệ ý-công nói : - Đó là lỗi của Tiên-quân ta, đâu có can hệ gì đến ta mà sợ ! Nói rồi sai con trưởng là Khai-phương đem lễ vật xin giảng hòa . Tề hoàn-công nói : - Theo phép nhà Châu ta thì không bắt tội đến con cháu. Nay Vệ huệ-công đã chết, ta cũng nên khoan thứ. Nói rồi, thâu lễ vật , thừa nhận việc cầu hòa, rồi rút quân về nước. Công-tử Khai-phương thấy nước Tề cường-thịnh, xin được làm quannơi nước Tề . Tề hoàn-công nói : - Ngươi là con trưởng của Vệ-hầu, tất ngày sau lên nối ngôi , tại saolại bỏ ngôi của mình mà sang làm tôi ở nước ta ? Công-tở Khai-phương tâu : - Chúa-công là bậc hiền đức trong thiên-hạ, nếu được hầu hạ chúa-công tôi tưởng còn sung sướng hơn là làm vua. Tề hoàn-công suy nghĩ, rồi phong cho Khai-phương làm quan Đại phu,và cũng thân yêu như bọn Thụ-Điêu và Dịch-Nha vậy. Người nước Tề gọi ba người nầy là Tam quí . Nghĩa là ba người được vua tin nhứt. Công-tử Khai-phương lại nói với Tề hoàn-công rằng : - Vệ huệ-công trước kia còn lại một người con gái rất đẹp , chưa địnhvu-quy. Tề hoàn-công hỏi : - Con gái Vệ huệ-công là Vệ-Cơ ta đã cưới về làm phu-nhân rồi , naycòn một người em nữa sao ? Công-tử Khai-phương nói : - Tâu Chúa-công, thật đúng vậy. Nàng này là em nhưng nhan sắc cònmặn mà hơn. Tề hoàn-công mừng rỡ sai người đến thương lượng với Vệ ý-Công ,xin rước về làm tiểu thiếp. Vệ ý Công không dám trái lời, phải đưa Vệ-Cơ sang Tề. Tề hoàn-Công gọi người chị là Trưởng Vệ-Cơ, người em là Thiếu Vệ-Cơ để phân biệt. Hai chị em đều được Tề hoàn-công yêu chuộng cả. Đây nói qua việc Tấn. Chúa nước Tấn lúc bấy giờ là Tấn hiền-Công ,con của Xưng-đại tức là Tấn Võ-công. Hiến-công lúc còn làm Thế-tử, cưới nàng Giả-thị làm chánh thấtnhưng không con, bèn cưới cháu gái của Khuyển-Nhung là Hồ-Cơ làm thứthất, sinh đặng một trai là Trùng-nhĩ . Sau đó lại cưới thêm con gái họ Doãn,sinh đặng một trai là Di-ngô. Lại nữa, trong lúc Tấn võ-Công còn sang có cưới nàng Tề-Khương,con nhà tôn-thất nước Tề làm tiểu thiếp. Nhưng Tấn võ-công đã già, cònnàng Tề-khương còn trẻ, nên Hiến-Công tư thông với Tề-khương (tiểu thiếpcủa cha) ăn ở với nhau sinh đặng một trai là Thân-sanh. Đến lúc Hiến-công lên ngôi, thì chánh thất Giả-thị đã qua đời . Tấn hiến-công bèn lập nàng Tề-Khương lên làm chánh-thất, và connàng Tề-khương là Thân-sanh lên làm Thế-tử, mặc dầu lúc đó Trùng-Nhĩ,Di-ngô, cũng là con của Tấn hiền-công, đã lớn tuổi hơn . Sau đó Tề-khương sinh thêm được một gái nữa, mới mãn phần . Nàng Tề-khương chết , Tấn hiến-công cưới em gái nàng Giả-thị làGiả-quân làm tiểu thiếp, nhưng Giả-quân cũng không con, Tấn hiến-Côngbảo phải nuôi con gái mới sinh của Tề-khương làm con nuôi. Chưa hết, Tấn hiến-công lên ngôi được mười lăm năm , cử binh sangđánh nước Ly-nhung. Chúa Ly-nhung bị thua, dâng hai người con gái choTấn hiến-công mà cầu hòa. Hai người con gái ấy , người lớn là Ly-cơ, ngườinhỏ là Thiếu-Cơ. Nàng Ly-cơ xinh đẹp phi thường, nhan sắc không thuaTức-Vĩ , tướng mạo không nhường Đắc-Kỷ, lại thêm lòng dạ nham hiểm, đũmánh khoé làm say lòng người , do đó Tấn hiến-công rất yêu chuộng. Chẳng bao lâu, Ly-cơ sanh đặng một trai là Hề-Tề, còn Thiếu-Cơcũng sanh đặng một trai là Trác-tử . Vì quá yêu nàng Ly-cơ, Tấn hiến-công không còn thiết gì đến mốitình nàng Tề-Khương thuở trước, muốn lập Ly-Cơ lên làm chánh-thất, bènđòi quan Thái-bốc là Quách-yến vào triều bảo : - Khanh thử bói một quẻ xem ta lập Ly-cơ lên chánh-thất có đặngchăng ? Quách-yến tuân lời gieo quẻ, rồi nói : - Quẻ không tốt. Điềm ứng việc thay đổi lộn xộn kh ...