Quân Sơn-nhung tức là nước Linh-Chi , phía Tây giáp nước Yên , phía Đông Bắc giáp với Tề và Lỗ. Chúa nước Linh-chi ỷ mình là nơi hiểmđịa, không ai dám xâm lấn nên chẳng chịu tùng phục ai, lại còn phá phách nhiều nơi, cướp bóc của cãi . Trước đây, đã một lần xâm lấn nước Tề, bị Thế-tử Hốt nước Trịnh, đem binh giúp Tề đánh một trận phải lui về . Nay nghe nước Tề làm bá chủ, nên cử đại binh sang đánh nước Yên, mục đích làm cho nước Yên sợ oai...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 21 Đông Châu Liệt Quốc Hồi 21 Quản-trọng đoán thần Du-nhi Tề-hầu đánh nước Cô-trúc Quân Sơn-nhung tức là nước Linh-Chi , phía Tây giáp nước Yên ,phía Đông Bắc giáp với Tề và Lỗ. Chúa nước Linh-chi ỷ mình là nơi hiểm-địa, không ai dám xâm lấn nên chẳng chịu tùng phục ai, lại còn phá pháchnhiều nơi, cướp bóc của cãi . Trước đây, đã một lần xâm lấn nước Tề, bị Thế-tử Hốt nước Trịnh,đem binh giúp Tề đánh một trận phải lui về . Nay nghe nước Tề làm bá chủ,nên cử đại binh sang đánh nước Yên, mục đích làm cho nước Yên sợ oaimình, không dám tùng phục Tề nữa . Nước Yên cự không lại, phải sai sứ sang Tề cầu cứu . Tề hoàn-công hay tin hỏi Quản-trọng : - Nước Yên bị giặc Sơn-nhung xâm lấn, ta phải làm cách nào để cứunước Yên . Quản-trọng nói : - Yên là một nước trong hội minh chủ, nay đã cầu cứu thì không bỏqua được. Vả lại, quân Sơn-Nhung lâu nay không tùng-phục nhà Châu, tacũng nên mượn cớ mà đem quân chinh phạt. Tề hoàn-công nhậm lời, kiểm điểm binh mã kéo đi . Khi qua đến sông Tề-thức thuộc địa giới nước Lỗ, Lỗ trang-công thânhành đến nơi tiếp đón, làm tiệc đãi đằng. Lỗ trang-công nói : - Minh công đánh được quân Sơn-nhung chẳng những nước Yên độiơn, mà nước Lỗ tôi cũng lấy làm toại nguyện . Vậy xin Minh-công cho tôiđược đem quân giúp sức. Tề hoàn-công nói : - Tôi không dám làm phiền Hiền hầu đến những nơi hiểm-địa ấy . Nếutôi không thắng được sẽ cần đến sự giúp đỡ của Hiền-hầu cũng chẳng muộn. Nói xong từ biệt Lỗ trang-công kéo quân đi . Lúc ấy Chúa nước Linh-chi tên Mật-lư , đem quân quấy nhiễu nướcYên đã hai tháng rồi, cướp bóc của cải, bắt đàn bà, con gái không biết baonhiêu mà kể . Nay nghe tin binh Tề đến cứu, bèn lật đật rút lui về nước. Tề hoàn-Công đem binh đến nơi . Yên trang-Công khai thành nghinh tiếp, và tạ ơn khó nhọc đã đembinh đến cứu . Quản-trọng nói : - Quân Sơn-nhung chưa thua mà kéo về, nếu quân ta trở về ắt chúnglại đến phá rối nữa . Bây giờ phải thừa thế thẳng đến nội địa mà đánh mớidứt hậu hoạn được. Tề hoàn-công khen phải, truyền tiến binh . Yên trang-công thưa : - Tôi xin đem binh đi tiên phong mà giúp Minh công . Tề hoàn-công nói : - Nước Yên vừa bị quân giặc tàn phá, ta nở nào để hiền-hầu đi tiênphong . Xin Hiền-hầu cứ đem binh đi sau làm tiếp ứng mà trợ oai cũng đủ. Yên trang-công nói : - Cách đây tám mươi dặm có một nước gọi là Vô-chung cũng là giốngngười Sơn-nhung nhưng không thuộc nước Linh-chi, Minh công nên saingười đi dụ để mượn chúng đưa đường thì mới tinh . Tề hoàn-công đắc ý, liền sai Thấp-bằng đem vàng bạc đến dụ vuanước Vô-chung . Vua nước Vô-chung sai tướng Hồ nhi-bang đem hai ngàn quân đếngiúp. Hồ nhi-bang theo Thấp-bằng đến ra mắt Tề hoàn-công . Tề hoàn-công hậu thưởng, và khiến đi tiền đội . Đi độ ba ngày , đến một nơi rừng núi hiểm trở, hai bên đá dựng chậpchồng, Tề hoàn-công hỏi Yên trang-công : - Chỗ nầy kêu là chỗ gì ? Yên trang-công thưa : - Đây là Quy-từ, yết lộ của Sơn-nhung ra vào. Tề hoàn-công thương nghị với Quản-trọng rồi cho đốn cây lập đồn,khiến Bảo Thúc-nha ở lại đó trấn thủ, coi việc vận lương . Cách hai ngày sau, đại binh tiến bước. Chúa nước Linh-chi, hay được tin binh Tề đến đánh, liền sai mời Đại-tướng Tốc-mãi đến thương nghị. Tốc-mãi nói : - Quân Tề từ xa đến đây, binh lao mã liệt ta phải đánh gấp chớ nên trìhoãn. Mật-lư y lời, đem quân mai phục trong rừng, rồi sai Tốc-mãi dẫn mộtngàn binh, đợi nghênh-chiến. Hồ nhi-bang vừa kéo binh thì gặp Tốc-mãi đã dàn quân sẵn. Hai bên đánh nhầu một trận. Tốc-mãi giả thua, kéo binh chạy. Hồ nhi-bang đuổi theo, vừa đến giữa rừng , binh phục của Mật-Lư nổidậy, ó lên một tiếng, áp đến chém giết, quân của Hồ nhi-Bang bị chết rấtnhiều, bỏ chạy trở lại. Còn Hồ nhi-bang bị quân của Mật-Lư bắt trói. May thay , đại binh của Tề hoàn-Công đền kịp đánh đuổi Mật-Lư, giảicứu cho Hồ nhi-bang khỏi tay giặc đem về trại. Hồ nhi-bang có ý thẹn thuồng. Tề hoàn-công vỗ về, an ủi . - Ra trận thắng-bại lẽ thường, tướng quân chớ lấy thế làm áy náy . Nói xong chọn một con ngựa tốt tặng cho Hồ nhi-bang . Hồ nhi-bang cảm tạ lui ra . Tề hoàn-công tiến quân đến núi Phục-long truyền quân đóng trại nơiđỉnh núi . Lại khiến Vương-tử Thành-phủ và Tân tu-vô đóng trại dưới núi,đem những binh xa kết liền với nhau làm một bức thành giả, canh giữ rấtnghiêm nhặt. Sáng hôm sau, Mật-lư cũng với Tốc-mãi đem hơn một vạn quân đếnkhiêu chiến. Nhưng vì bị bức thành binh xa ngăn đón không làm sao ti ...