Danh mục

Đông Châu Liệt Quốc Hồi 3

Số trang: 22      Loại file: pdf      Dung lượng: 151.46 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Từ ngày Thân Hầu dâng biểu can vua, lòng nơm-nớp lo âu chẳng biết ý vua như thế nào, vội sai quân đi thám thính. Quân về báo : - U Vương sai Thạch-phủ làm đại-tướng, dẫn binh sang nước Thân vấn tội. Thân-hầu thất-kinh, hội các tướng tá thương-nghị. Thân-hầu nói : - Nước ta đã nhỏ mà binh lại ít làm sao cự cho lại binh vuaQuan Ðại-phu Lữ-chương quỳ tâu : - Tâu Chúa-công, tuy nước ta là một chư hầu nhỏ, song Thiên-tử vô đạo, ngoài thì bỏ trung dùng nịnh, trong thì phế chánh,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc Hồi 3 Đông Châu Liệt Quốc Hồi 3 Kiểu-kinh, quân Khuyển-nhung tác-loạn, Ðông-lạc, Châu-bình-vương dời đô Từ ngày Thân Hầu dâng biểu can vua, lòng nơm-nớp lo âu chẳng biếtý vua như thế nào, vội sai quân đi thám thính. Quân về báo : - U Vương sai Thạch-phủ làm đại-tướng, dẫn binh sang nước Thânvấn tội. Thân-hầu thất-kinh, hội các tướng tá thương-nghị. Thân-hầu nói : - Nước ta đã nhỏ mà binh lại ít làm sao cự cho lại binh vua Quan Ðại-phu Lữ-chương quỳ tâu : - Tâu Chúa-công, tuy nước ta là một chư hầu nhỏ, song Thiên-tử vôđạo, ngoài thì bỏ trung dùng nịnh, trong thì phế chánh, lập thứ , làm lắmđiều bạo ngược. Nay nước Tây-nhung binh ròng, tướng mạnh, lại giáp ranhvới nước Thân , xin Chúa-công gởi thư cầu cứu , mượn binh kéo về Kiểu-kinh đặng cứu Chánh-hậu, bắt vua phải nhường ngôi cho Thái-tử, ấy là noitheo gương Y-doãn, Châu-công đó. Thân-hầu khen phải, bèn khiến người đem một xe vàng lụa mang quanước Tây-nhung mượn quân, lại hứa rằng, nếu phá được Kiểu-kinh thì baonhiêu vàng bạc trong kho tự ý muốn lấy bao nhiêu cũng được. Nhung-chúa được thư, nghĩ thầm : - Thiên-tử bất chánh, Thân-hầu là vị quốc-cựu lại viết thư đến cầu cứu,ta đem quân dựng lại ngôi Thái-tử, đó là thuận lẽ trời, rất hợp với ý ta. Nghĩ rồi sai Mãng-tốc và Bột-đình, làm tả hữu tiên-phuông, điểm binhmười vạn, kéo đến Kiểu-kinh. Còn Nhung-chúa thống lãnh đạo trung quânđi sau làm hậu-vệ. Ðến nơi, Nhung-chúa đốc quân vây thành kín mít. Quân vào báo. U-vương thất-kinh nói : - Cơ bắt mật, họa tiên phát. Ta chưa kịp cất quân đi đánh mà giặc đãđến vây thành, biết làm sao bây giờ ? Quách-thạch-phủ quỳ tâu : - Xin Bệ-hạ sai người đền phong-hỏa-đài đốt lửa lên, tất nhiên các chưhầu đem quân đến cứu. Chừng ấy trong đánh ra ngoài đánh vô ắt quân giặckhông còn đường trốn thoát. U-Vương nghe lời, sai người đến Ly-sơn đốt lửa cháy ngất trời màchẳng thấy binh của chư hầu nào đến cả. Chỉ thấy binh của Thân-hầu kéođến hiệp với binh của Nhung-chúa vây thành càng chặt hơn . U-vương thấy chư-hầu không đến, binh giặc công-phá rất gấp, bènbảo Quách-thạch-phủ : - Thế giặc mạnh yếu chưa rõ. Khanh ra đánh thử, rồi trẫm sẽ chọnbinh mạnh mẽ mà tiếp ứng. Quách-thạch-phủ tuy sợ sệt nhưng phải tuân hành, dẫn binh xe haitrăm cỗ khai thành tiến ra. Trông thấy Quách-thạch-phủ, Thân-hầu chỉ vào mặt, nói với Nhung-chúa : - Ấy là đứa khi quân hại nước , đừng để nó chạy thoát. Nhung-chúa quay lại hỏi các tướng tá : - Ai dám ra bắt thằng giặc đó chăng ? Bột-đình vung đao, vỗ ngựa đến thưa : - Tôi xin lấy đầu tên phản-tặc đó. Dứt lời, bay ngựa đến đánh với Quách-thạch-phủ. Ðánh chưa đặng mười hiệp Bột-đình chém Quách-thạch-phủ một đaorơi đầu . Nhung-chúa thừa thế, cùng với Mãng-tốc, đốc quân đến chém giếtquân của U-vương vô số, rồi kéo vào thành, đốt phá nhà cửa lửa cháy mịtmù. Thân-hầu cũng không biết làm sao ngăn cản được hành động ấy. Trong thành cả loạn, U-vương tính thế không xong, bèn chở Bao-tựvà Bá-phục lên xe nhỏ, rồi mở cửa sau thoát ra khỏi thành. Quan Tư-đồ Trịnh-bá-hữu chạy theo kêu lớn rằng : - Xin Bệ-hạ chớ sợ, có hạ-thần theo bảo giá đây . Nói xong, đẩy xe U-vương, thẳng đến Ly-sơn . Ði dọc đường gặp Doãn-cầu, hơ-hải chạy đến tâu : - Tâu Bệ-hạ, Khuyển-nhung đốt hết cung thất , chở hết vàng bạc trongkho. Còn Quách-công đã tử trận rồi. U Vương run rẩy hối Trịnh-bá-hữu đẩy xe đi cho mau. Khi đến Ly-sơn , Trịnh-bá-hữu lại đốt phong-hỏa-đài lên, khói bayngất trời xanh, mà cũng không thấy chư hầu đến cứu. Chẳng bao lâu, quân Khuyển-nhung tràn tới, vây dưới chân núi đôngnghẹt. U Vương và Bao-tự đều thất kinh, nhìn xuống chân núi rnà khóc ròng. Trịnh-bá-hữu tâu : - Việc đã gấp rồi, hạ thần xin liều mình bảo-giá, đưa Bệ-hạ ra khỏivòng vây, qua bên nước tôi rồi liệu bề khôi phục. U Vương nói : - Bởi trẫm chăng nghe lời thúc-phụ nên mới đến nỗi này. Nay trẫm chỉcòn nhờ ở tay thúc-phự mà thôi . Trịnh-bá-hữu bèn khiến người nổi lửa đốt Ly-cung đi, đặng gạtKhuyển-nhung, rồi phò U-vương xông xuống núi. Trịnh-bá-hữu cầm xà mâu đi trước mở đường , Doãn-cầu phò mẹ conBao-tự theo sau U-vương. Ði chưa đặng bao xa, gặp viên cận tướng của Khuyển-nhung là Cổ-lý-xích xốc đến đón đường. Trịnh-bá-hữu cả giận, hươi xà mâu rước đánh. Hai đàng đánh chưa đặng mười hiệp Cổ-lý-xích cự không lại bị Trịnh-bá-hữu đâm nhào xuống ngựa. Ðàng sau, binh sĩ lại ó lên, Trịnh-bá Hữu quay nhìn lại, thấy Bột-đìnhđem binh truy-cản. Quân Kh ...

Tài liệu được xem nhiều: