Tướng nước Sở là Đấu Việt Tiêu cùng với Thành Đại Tâm không đuổi theo Kỳ Man, liền tiến binh xông vào đại quân nước Tấn. Bỗng có hai toán quân Tấn đến tiếp ứng : Tuân Lâm Phủ đón đánh Đấu Việt Tiêu, Tiên Miệt đón đánh Thành Đại Tâm. Thành đắc Thần cầm cờ vẫy quân tiến vào, hăng hái mà reo rầm lên, nói : Ngày nay quyết không để cho quân Tấn còn một mống nào sống sót ! Nói chưa dứt lời thì bỗng thấy Tiên Chẩn kéo đại binh đến, bấy giờ Thành...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc -Hồi 41 Đông Châu Liệt Quốc hồi 41 Thành Đắc Thần rút gươm tự tử Tấn Văn công phụng mệnh. đăng đàn Tướng nước Sở là Đấu Việt Tiêu cùng với Thành Đại Tâm khôngđuổi theo Kỳ Man, liền tiến binh xông vào đại quân nước Tấn. Bỗng có hai toán quân Tấn đến tiếp ứng : Tuân Lâm Phủ đón đánhĐấu Việt Tiêu, Tiên Miệt đón đánh Thành Đại Tâm. Thành đắc Thần cầm cờvẫy quân tiến vào, hăng hái mà reo rầm lên, nói : Ngày nay quyết không để cho quân Tấn còn một mống nào sống sót ! Nói chưa dứt lời thì bỗng thấy Tiên Chẩn kéo đại binh đến, bấy giờThành Đắc Thần mới biết là tả đội vả hữu đội quân Sờ đã tan vỡ cả rồi, toanthu quân trở lại, nhưng không kịp nữa, bị quân Tấn vây kín cả xung quanh.Thành Đại Tâm ra sức phá vỡ vòng vây, Thành Đại Tâm không thấy ĐấuViệt Tiêu đâu cả, lại quay vào tìm ; chẳng ngờ Đấu Việt Tiêu đang xung đột ở trong đám quân Tấn để tìm cứucha con Thành Đắc Thần, khi gặp được Thành Đại Tâm, mới biết là ThànhĐắc Thần đã ra khỏi, liền cùng phá vòng vây chạy trốn. Tấn Văn công đứng ở trên núi, thấy quân Tấn đã toàn thắng, sai ngườibảo Tiên Chẩn hạ lệnh cho quân sĩ chỉ đuổi quân Sở ra khỏi địa giới nướcTống và nước Vệ là được, không nên đuổi nữa, và cũng không được giết hạinhiều người, để đến nỗi tổn thương tình hòa hiếu hai nước và phụ ơn vuanước Sở ngày trước. Tiên Chẩn truyền thu quân về, không đuổi theo quânSở nữa ; còn Kỳ Man khi trước dám trái lệnh ra đánh cũng truyền bắt giamđể trị tội. Trần, Sái, Trịnh và Hứa thấy hao binh tổn tướng nhiều lắm đều bỏtrốn về nước cả. Thành Đắc Thần cùng với Thành Đại Tâm và Đấu ViệtTiêu ra khỏi vòng vây, đem nhau về bản trại. Bỗng gặp quân sĩ bảo rằng : - Đồn trại của ta, đã trông thấy cờ hiệu Tề và Tấn cắm đặc cả rồi ! Nguyên Quốc Quy Phủ (tướng nước Tề) và công tử Mẫn (tướng nướcTấn) nhân khi quân Sở bị vây, vào chiếm cứ lấy đồn trại của quân Sở, baonhiêu lương thực thu hết cả. Thành Đắc Thần không dám đi qua, phải quặt rađằng sau núi,men theo sông Như Thủy mà đi Đấu Nghi Thân và Đấu Bộtcũng đem tàn quân chạy theo. Đi đến đất Không Tang, bỗng nghe mấy tiếngpháo nổ, có một toán quân chặn ngang đường, trên lá cờ tướng đề một chữNgụy. Nguyên xưa Ngụy Thù khi ở nước Sở, đã từng một mình đánh nổi conmạc thú, người nước Sở ai cũng phục là thần dũng, bấy giờ quân Sở trôngthấy Ngụy Thù đều kinh sợ chẳng còn hồn vía nào cả. Đấu Việt Tiêu bảo Thành Đại Tâm phò tá lấy nguyên soái là ThànhĐắc Thần, rồi một mình cố sức, xông lại đánh nhau với Ngụy Thù. Đấu Nghi Thân và Đấu Bột bất đắc dĩ cũng phải xông vào đánh giúp.Ba tướng nước Sở cùng nhau đánh với Ngụy Thù mà không địch nổi. Bỗng có một người phi ngựa ở phía bắc đi đến, quát to lên mà bảoNgụy Thù rằng : - Nguyên soái vâng mệnh chúa công truyền phải bãi chiến, tha cho cáctướng bên Sở được sống mà về nước, để báo lại cái ơn vua Sở biết trọng đãita trong khi còn đi trốn ? Ngụy Thù nghe lệnh, liền dừng tay không đánh nữa, lại bảo quân sĩđứng tránh ra hai bên, để cho các tướng nước Sở chạy được thoát. BọnThành Đắc Thần cắm đầu đi thẳng. Đi đến đất Liên Cốc, Thành Đắc Thầnđiểm duyệt tướng sĩ thấy chết hại rất nhiều, thì than van khóc lóc mà nóirằng : - Ta muốn lảm cho nổi uy danh nước Sở, chẳng ngờ lại mắc phải mưunước Tấn, đến nỗi thua quân, thật là tội đáng chết lắm ! Nói xong, liền cùng với Đấu Nghi Thân và Đấu Bột đều ở lại đất LiênCốc, mà sai con là Thành Đại Tâm đến Thân Thành yết kiến Sở Thànhvương để xin chịu tội chết. Sở Thành vương nổi giận mà mắng rằng : - Cha mày khi trước đã có nói : Nếu không đánh được quân Tấn thìxin chịu tội chết, nay còn kêu ca gì nữa ? Thành Đại Tâm sụp lạy mà nói rằng : - Cha tôi biết tội đã nhiều, toan liều mình tự tử, nhưng tôi cố ngăn lại,muốn để đại vương trị tội, khiến cho phép nước được nghiêm minh. Sở Thành vương nói : - Phép nước Sở xưa nay, ai đánh giặc bị thua, cũng phải chết cả, cáctướng nên liệu mà tự xử, chớ để làm bẩn lưỡi gươm của ta. Thành Đại Tâm thấy Sở Thành vương không có ý thương xót, thìkhóc lóc mà lui ra, trở về báo cho Thành Đắc Thần biết. Thành Đắc Thầnthan rằng : - Giả sử vua Sở có tha cho ta, thì ta cũng chẳng còn mặt mũi nào màtrông thấy phụ lão ở đất Thân và đất Tức nữa ? Nói xong, liền ngảnh mặt về phía bắc lạy hai lạy, rồi tuốt gươm ra tựvẫn mà chết. Vi Giả nghe tin Thành đắc Thần bị thua, hỏi cha là Vi Lô Thần rằng : - Nghe nói quan lệnh doãn bị thua, chẳng hay có thực hay không ? Vi Lã Thần nói : - Thực đấy ? vi Giả nói : - Chẳng hay đại vương xử trí ra thế nào ? Vi Lã Thần nói : Thành Đắc Thần và các tướng đều xin chịu tội chết, đại vương chẳngđộng lòng thương. ...