Danh mục

Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 58

Số trang: 33      Loại file: pdf      Dung lượng: 190.75 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tấn Cảnh công bị con ma đánh, hộc máu tươi ra đằng miệng, ngã lăn xuống đất . Nội thị vực vào trong phòng, giờ lâu mới dần dần tỉnh lại . Các quan đều không được vui mà tan về cả . Cảnh công ốm nặng không dậy được . Nội thị tâu rằng ở đất Tang môn có người thầy cúng cao tay lắm, ban ngày trông thấy ma quỷ được, xin cho đi triệu đến . Tấn Cảnh công cho đi triệu . Thầy cúng đất Tang Môn mới vào cửa phòng, đã nói ngay là có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 58 Đông Châu Liệt Quốc Hồi 58 Ngụy Tướng sang Tần đón thầy thuốc Dưỡng Thúc vì vua bắn kẻ thù Tấn Cảnh công bị con ma đánh, hộc máu tươi ra đằng miệng, ngã lănxuống đất . Nội thị vực vào trong phòng, giờ lâu mới dần dần tỉnh lại . Cácquan đều không được vui mà tan về cả . Cảnh công ốm nặng không dậyđược . Nội thị tâu rằng ở đất Tang môn có người thầy cúng cao tay lắm, banngày trông thấy ma quỷ được, xin cho đi triệu đến . Tấn Cảnh công cho đitriệu . Thầy cúng đất Tang Môn mới vào cửa phòng, đã nói ngay là có maquỷ . Cảnh công hỏi hình dáng ma quỷ ấy thế nào . Thầy cúng nói: - Đầu bù tóc xoã, mình cao hơn trượng, thường hay lấy tay đánh vàongực, trông rất hung tợn! Cảnh công nói: - Thầy cúng nói chính hợp với măt ta trông thấy . Con ma ấy bảo là tagiết oan con cháu nó, không biết nó là ai ? Thầy cúng nói: - Tất là người công thần đời trước mà nay con cháu bị chết oan! Cảnh công ngạc nhiên nói rằng: - Ý chừng người ấy là tổ họ Triệu! Đồ Ngạn Giả đứng bên cạnh, liền tâu với Cảnh công rằng: - Thầy cúng này nguyên là môn khách họ Triệu, nên mượn chuyệnnày để nói gỡ cho họ Triệu, chúa công chớ nên nghe . Cảnh công nín lặng . Được một lúc lại hỏi thầy cúng rằng: - Con ma ấy có thể cúng được không ? Thầy cúng nói: - Con ma ấy đang có lòng căm tức, dẫu cúng cũng vô ích . Cảnh công nói: - Vậy thì cái hạn lớn của ta thế nào ? Thầy cúng nói: - Tôi xin liều chết mà nói thẳng rằng cứ như bệnh tình của chúa côngthì e không kịp nếm lúa mạch mới . Đồ Ngạn Giả bảo thầy cúng rằng: - Chỉ trog một tháng nữa thì lúa mạch chín . Chúa công dẫu có bệnh,nhưng tinh thần còn tráng kiện, đã đến nỗi nào! Nếu chúa công được nếmlúa mạch mới thì ta chém đầu nhà ngươi! Đồ Ngạn Giả nói xong, liền đuổi thầy cúng ra . Sau đó bệnh Tấn Cảnhmỗi ngày một nặng thêm . Y sinh nước Tấn vào xem, không biết là chứngbệnh gì, không dám cho thuốc . Quan đại phu là Nguỵ Tướng (con NgụyKỳ) nói với mọi nguời rằng: - Ta nghe nói nước Tần có hai người danh y là Cao Hoà và Cao Hoãn,được Biển Thước truyền nghề cho, chữa bệnh tài lắm, hiện đang làm chứcthái y ở nước Tần . Nay muốn chữa bệnh cho chúa công thì tấ phải mờingười ấy mới được . Mọi người đều nói: - Tần là một nước cừu địch với ta, khi nào lại chịu cho thầy thuốcsang chữa bệnh cho chúa công ta! Nguỵ Tướng nói: - Có tai nạn gì thì giúp đỡ lẫn nhau, ấy là việc hay của nước lánggiềng! Tôi dẫu hèn mọn, cũng xin đem ba tấc lưỡi mà báo được nước Tầnphải cho danh y sang cứu chữa cho chúa công . Mọi người đều nói: - Nếu được như vậy thì cả triều đều cám ơn ông lắm . Ngụy Tướng tức khắc thẳng đường đi sang nước Tần . Tần Hoàn cônghỏi đến có việc gì . Ngụy Tướng tâu rằng: - Chúa công tôi chẳng may bị bệnh, nghe nói quý quốc có hai danh ylà Cao Hoà và Cao Hoãn, có tài khởi tử hồi sinh, vậy tôi sang mời, để vềchữa bệnh cho chúa công tôi . Tần Hoàn công nói: - Nước Tấn đã nhiều lần vô lý đánh nhau với quân ta; nước ta dẫu códanh y, khi nào lại chịu chữa bệnh cho vua Tấn! Nguỵ Tướng nghiêm nét mặt đáp rằng: - Nhà vua nghĩ thế là sai lắm! Quý quốc cùng tôi là láng giềng, bởivậy vua Hiến công tôi ngày xưa cùng vua Mục công ở bên quý quốc đã kếtthân với nhau, để định đời đời cùng nhau giao hiếu, thế mà vua Mục cônglúc trước dẫu có giúp vua Huệ công tôi về nước, lại gây việc tranh chíên ởđất Hàn Nguyên; lúc sau dẫu có giúp vua Văn công về nước, lại bội lời thềước ở sông Dĩ Thuỷ, có phải là những sự thù oán đều tự quý quốc ra cả đókhông ? Khi vua Văn công tôi tạ thế đi rồi, Tần Mục công lại quá nghe lờiMạnh Minh, khinh vua Tương công tôi hãy còn trẻ tuổi, đem quân qua núiHào Sơn, đánh lén nước phụ thuộc của nước tôi, để đến nỗi thua quân; nướctôi bắt được ba quan nguyên sóai mà đều tha cho về, rồi sau qúy quốc lại tráilời thề, đem quân sang đi đánh Sùng mà quý quốc lại đem quân cùng vớinước tôi giao chiến; đến chúa công tôi bây giờ, sang hỏi tội nước Tề thì nhàvua lại sai Đỗ Hồi đem quân cứu Tề . Lúc thua không chừa, lúc được khôngthôi; những mối thù oán, đều là tại qúy quốc cả ! Nhà vua thử nghĩ xem nhưthế là nước tôi xâm phạm quý quốc, hay là quý quốc xâm phạm nuớc tôi ?Nay chúa công tôi có bệnh, muốn cầu danh y của quý quốc, các quan triềuthần nước tôi đều nói: Tần là một nước cừu địch với ta, khi nào chịu cho !Tôi cãi rằng: Không phải! Vua Tần đã làm nhiều việc trái lẽ, chắc đâukhông biết hối, chúyến này, tôi sẽ nhân việc cầu danh y mà nối lại cái tìnhhoà hảo của đấng tiên quân ta thuở xưa. Nay nhà vua không cho thì lời nóicủa các quan triều thần nước tôi là trúng lắm rồi . Thế là cái đạo láng giềngnên phải giúp nhau mà ...

Tài liệu được xem nhiều: