Ông lão đánh cá đã chở thuyền cho Ngũ Viên qua sông, lại dọn cơm cho Ngũ Viên ăn, mà không chịu nhận thanh kiếm. Ngũ Viên đã đi rồi nhưng lại sợ có quân đuổi theo, lại quay trở lại, dặn ông lão đánh cá chớ tiết lộ cho ai biết. Ông lão đánh cá thở dài mà nói rằng : - Lão làm ơn cho nhà ngươi mà nhà ngươi lại nghi lão. Nếu bây giờ có quân đuổi theo, thì dẫu ai chở quân sang sông, lão cũng bị nghi mà không thể nào giải tỏ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 73 Đông Châu Liệt Quốc Hồi 73 Ngũ Viên giả dại hát giữa chợ Chuyên Chư dâng cá giết Vương Liêu Ông lão đánh cá đã chở thuyền cho Ngũ Viên qua sông, lại dọn cơmcho Ngũ Viên ăn, mà không chịu nhận thanh kiếm. Ngũ Viên đã đi rồinhưng lại sợ có quân đuổi theo, lại quay trở lại, dặn ông lão đánh cá chớ tiếtlộ cho ai biết. Ông lão đánh cá thở dài mà nói rằng : - Lão làm ơn cho nhà ngươi mà nhà ngươi lại nghi lão. Nếu bây giờ cóquân đuổi theo, thì dẫu ai chở quân sang sông, lão cũng bị nghi mà khôngthể nào giải tỏ được. Thôi thì lão liều chết để cho nhà ngươi khỏi nghi ! Ông lão bèn cởi dây buộc thuyền ra, quẳng mái chèo đi, rồi lật thuyềntự đắm mình chết đuối ở giữa dòng sông. Ngũ Viên thở dài mà nói rằng : - Tôi gặp ông mà được sống, ông vì tôi mà phải chết, thật đáng đaulòng ! Ngũ Viên và công tử Thắng đi đến đất Phiên Dương, đói quá phải xinăn, gặp một người đàn bà, đang ngồi giặt ở bến sông Lại Thuỷ, có đem theomột đô cơm. Ngũ Viên dừng chân đứng lại hỏi người ấy rằng : - Bà làm ơn cho tôi xin một bữa cơm có được không ? Người đàn bà cúi đầu đáp lại rằng : - Thiếp một mình ở nhà với mẹ, đã ba mươi năm nay chưa lấy chồng,có đâu lại dám đem cơm cho một người khách lạ ! Ngũ Viên nói : - Tôi gặp bước cùng khốn này, phải xin một bữa, bà rủ lòng thươngmà cho, còn ngại nỗi gì ! Người đàn bà ngẩng đầu trông thấy Ngũ Viên mặt mũi khôi ngô, liềnbảo Ngũ Viên rằng : - Thiếp trông mặt nhà ngươi không phải người thường, chẳng lẻ lại vìmột điều nhỏ mọn mà để cho nhà ngươi phải đói khát hay sao ? Liền mở giỏ cơm ra đưa cho Ngũ Viên, Ngũ Viên và công tử Thắngchỉ ăn một ít mà thôi. Người đàn bà ấy nói : - Các ngươi còn phải đi xa, sao không ăn cho no ? Hai người lại ngồi ăn hết cả. Lúc sắp đi Ngũ Viên bảo người đàn bàrằng : - Bà đã rủ lòng thương mà cho ăn, chúng tôi không bao giờ dám quênơn, xin nói thật, chúng tôi là những người đi trốn, nếu gặp người khác hỏi,xin bà chớ tiết lộ. Người đàn bà có ý buồn mà than rằng : - Mẹ goá con côi, ba mươi năm nay thiếp vẫn một lòng trinh tiết, nàongờ vì một giỏ cơm mà thành ra nói chuyện với đàn ông, còn gì là trinh tiếtnữa ! Thôi, các người cứ đi! - Ngũ Viên từ biệt rồi đi. Được mấy bước, ngoảnh đầu trông lại, thấyngười đàn bà ấy đã ôm một viên đá lớn, nhảy xuống sông tự tử. Ngũ Viênthương xót vô cùng, mới cắn đầu ngón tay, lấy máu viết hai mươi chữ lêntrên một viên đá rằng : “Nàng ngồi giặt Ta đi xin Ta bụng đói Nàng chết đuối Sau mười năm nữa Báo ơn nghìn vàng ….” Ngũ Viên viết xong, lại sợ người khác trông thấy, bèn lấy đất lấp kínlại. Ngũ Viên đi được hơn ba trăm dặm thì đến đất Ngô Xu, thấy một trángsĩ trán dô, mắt sâu, dáng dữ như hổ, tiếng to như sấm, đang đánh nhau vớimột tráng sĩ khác, ai can cũng không được. Bỗng có một bà lão ở trong nhàbước ra, gọi mà bảo rằng : - Chuyên Chư ! Không nên thế ! Tráng sĩ có ý sợ hãi, ngừng tay trở vào trong nhà. Ngũ Viên lấy làm lạ,hỏi người đứng bên rằng : - Tráng sĩ như thế kia, mà sao lại sợ một người đàn bà ? Người đứng bên nói : - Người ấy sức khoẻ địch nổi muôn người, xưa nay không hề sợ ai cả;lại vốn là một người có nghĩa khí, thấy ai có sự bất bình, thường liều chết đểcứu giúp. Bà lão đứng gọi trong cửa mới rồi, tức là mẹ người ấy đó. ChuyênChư, tức là họ tên người ấy đó! Người ấy có hiếu với mẹ lắm, dẫu đang giậnđến đâu mà nghe mẹ bảo, cũng phải thôi ngay. Ngũ Viên khen rằng : - Thế mới thật là người giỏi! Hôm sau, Ngũ Viên tìm vào yết kiến Chuyên Chư, Chuyên Chư ranghênh tiếp, hỏi lai lịch của Ngũ Viên. Ngũ Viên nói thật họ tên, và kể hếtnhững nông nổi mình bị oan. Chuyên Chư nói : - Ngài bị cái oan to như thế, sao không tìm vào yết kiến vua Ngô đểmượn quân báo thù ? Ngũ Viên nói : - Vì chưa có người tiến dẫn. Chuyên Chư nói : - Hôm nay ngài hạ cố tới đây, định bảo tôi điều gì chăng? Ngũ Viên nói : - Tôi mến hiếu đức của ngài, muốn cùng ngài kết giao. - Chuyên Chư mừng lắm, liền vào nói với mẹ, rồi cùng Ngũ Viên kếtlàm anh em. Ngũ Viên hơn Chuyên Chư hai tuổi, Chuyên Chư gọi bằng anh.Ngũ Viên vào bái yết bà mẹ Chuyên Chư. Chuyên Chư cũng đưa vợ con rachào Ngũ Viên, rồi giết gà làm cơm ăn, vui vẻ như anh em ruột. Chuyên chưlại mời Ngũ Viên và công tử Thắng ngủ đấy một đêm. Ngày hôm sau, Ngũ Viên bảo Chuyên Chư rằng : - Anh xin từ giã em vào kinh thành để tìm cơ hội phục sự Ngô vương. Chuyên Chư nói : - Vua Ngô là người vũ dũng mà kiêu ngạo, không bằng công tửQuang biết tôn kính kẻ hiền sĩ ...