Danh mục

Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 8

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 125.23 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tống tương-công lên ngôi đã lâu, nhưng vì công-tử Bằng còn ở Trịnh, nên thỉnh thoảng đem binh sang đánh Trịnh làm cho hao người tốn của, dân gian khổ cực. Quan Thái-tể nước Tống là Hoa-đốc, bạn thân của Công-tử Bằng tuy ngoài miệng không dám can vua, nhưng trong lòng bất-mãn , thấy Không phủ-gia làm đến chức Tư-mã , binh quyền một tay quản-thủ, nói gì Tống tương-công cũng nghe theo nên đem lòng ghen ghét .Nhơn lúc Khổng phụ-gia đi đánh nước Sái, bị thua to trốn chạy về Hoa-đốc bèn cho kẻ tâm-phúc len-lỏi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 8 Đông Châu Liệt Quốc Hồi 8 Mưu sâu, Hoa-đốc phế vua Tống Làm cao, Trịnh-hốt chê vợ Tề Tống tương-công lên ngôi đã lâu, nhưng vì công-tử Bằng còn ở Trịnh,nên thỉnh thoảng đem binh sang đánh Trịnh làm cho hao người tốn của, dângian khổ cực. Quan Thái-tể nước Tống là Hoa-đốc, bạn thân của Công-tử Bằng tuyngoài miệng không dám can vua, nhưng trong lòng bất-mãn , thấy Khôngphủ-gia làm đến chức Tư-mã , binh quyền một tay quản-thủ, nói gì Tốngtương-công cũng nghe theo nên đem lòng ghen ghét . Nhơn lúc Khổng phụ-gia đi đánh nước Sái, bị thua to trốn chạy vềHoa-đốc bèn cho kẻ tâm-phúc len-lỏi trong dân-chúng phao tin rằng Khổngphụ-gia chuyên quyền, ép vua gây binh-biến, gieo khổ nhọc cho nhân-đân. Do đó, dân chúng rất ghét Khổng phụ-gia. Hoa-đốc lại nghe tin đồn nàng Ngụy-thị, ái thiếp của Khổng phụ-gia,nhan sắc tuyệt vời, nên lòng rạo rực, muốn được trông thấy nét hoa. Một hôm, vào tiết thanh-minh Ngụy-thị đi tảo mộ, Hoa-đốc tình cờtrông thấy, lòng mê-mẩn, chân bước không đành, nghĩ thầm : - Người đâu mà đẹp đến thế ? Tiếng người đồn thực chẳng sai. Từ đó Hoa-đốc đem lòng bất chánh, mơ ước lấy vợ người làm vợmình. Và quyết không để nàng ở mãi trong tay Khổng phụ-gia. Một hôm Khổng phụ-gia đi duyệt binh . Hoa-đốc cho người tâm phúc lén trà trộn trong quân-sĩ phao tin rằng : - Khổng phụ-gia sắp đem binh đi đánh Trịnh . Quân-sĩ nhớ đến cảnh lửa-binh tang-tóc ai nấy đều sợ sệt, rũ nhau đếndinh Hoa-đốc kêu nài, yêu cầu tâu với vua bãi việc chiến-chinh. Hoa-đốc cho người ra phủ-dụ bắt quân-sĩ trở về, nhưng quân sĩ tậphọp mỗi lúc một đông hơn . Có người mang cả khí-giới đến nữa. Lúc bấy giờ, Hoa-đốc biết lòng dân đã muốn bạo-động , liền mặc áogiáp mang gươm ra cửa nói : - Khổng phụ-gia cậy quyền ép Chúa-công gây việc binh đao, làm choquân-sĩ chết oan, dân tình điêu-đứng. Trước hoàn-cảnh nầy tôi rất đau lòngnhưng không làm thể nào ngăn cản được. Quân-sĩ ai nấy đều hậm-hực vô cùng. Hoa-đốc lại giả cách khuyên : - Thôi các ngươi nên trở về kéo Chúa-công hay được việc nấy , tội takhông tránh khỏi . Quân sĩ nhao nhao lên nói : - Thưa ngài, mấy năm chinh-chiến anh em họ hàng chúng tôi đã chếtrất nhiều . Thế mà hiện giờ chúng tôi vẫn còn phải đem thân đi chết nữa .Vậy chúng tôi xin theo ngài giết tên giặc nước ấy đi , dẫu có chết cũng đượcthỏa lòng hơn. Hoa-đốc lại nói : - Muốn ném chết một con chuột, chúng ta phải kiêng tránh những vậtbáu của ta chứ . Nay Khổng phụ-gia là tôi thương yêu của Chúa-công, thìdẫu tàn ác thế nào cũng không nên giết . Quân-sĩ nói lớn : - Xin ngài hãy đứng ra trừ luôn đứa hôn-quân vô-đạo để chúng tôinguyện theo ngài cả. Nói xong quân sĩ xúm nhau kéo Hoa-đốc lên xe, tiến đến dinh Khổngphụ-gia, vây kín bốn bề . Lúc bấy giờ trời đã tối xẩm, Khổng phụ-gia đang ngồi uống rượutrong tư-trang , bỗng nghe tiếng gõ cửa, liền sai người bước ra hỏi . Hoa-đốc không đáp, xô cửa bước vào . Quân sĩ cũng nồi đuôi nhau, ồ-ạt kéo vào một lượt. Khổng phụ-gia thất kinh, vừa muốn chạy ra, thì Hoa-đốc đã nhẩy xổđến, hét lớn : - Ðể làm gì thằng giặc hại dân hại nước đó ! Khổng phụ-gia chưa kịp trả lời thì đầu đã rơi xuống đất. Hoa-Ðốc lập tức cho người vào trong bắt Ngụy-thị đem ra, giấu vàoxe chở về nhà . Nhưng nữa đường, Ngụy-thị mở dây lưng, thắt cổ tự-vận. Hoa Ðốc về đến nhà, thấy nàng đã tắt thờ, lòng thương tiếc chẳngcùng , sai người đem chôn, và giấu kín không để ai biết. Còn quân-sĩ, đua nhau cướp phá dinh Khổng phụ-gia tan tành. Khổng phụ-gia chỉ có một người con tên Mộc kim-phủ, tuổi còn nhỏ,được người nhà lén đưa sang nước Lỗ, tị nạn. Tống tương-công hay được tin Hoa-đốc khởi loạn, giết Khổng phụ-gia , nổi giận sai người dời Hoa-đốc đến để trị tội. Hoa-đốc cáo bịnh không đến. Tống tương-công bèn thân hành đến nhà. Hoa-đốc hay tin cả sợ, họp quân sĩ, nói : - Nay Khổng phụ-gia bị giết, ắt Chúa-công không để chúng ta sổngyên. Trước kia Lỗ mục-Công bỏ con mà truyền ngôi cho cháu, đáng lẽChúa-công mang ơn, lại còn nhiều phen đem quân đánh Trịnh để bắt Công-tử Bằng , như thế thực là bất nghĩa. Nay chúng ta nên phế vua, mà lập Công-tử Bằng lên kế vị, thì thật là hợp lẽ. Quân-sĩ la ó : - Ngài dạy như thế là phải lắm. Chúng tôi xin tuân theo. Quân-sĩ tự-động chia nhau mai-phục quanh nhà. Khi Tống tương-công đến, họ ó lên một tiếng, rồi áp lại một lượt ,gươm giáo sáng lòa. Ðoàn ngự-lâm quân bỏ chạy tán-loạn, còn Tống tương-công bị chếtgiữa đám loạn quân. Hoa-đốc liền mặc tang phục giả vờ ôm tử-thi vua khóc lóc , nỗi trốnglên, hiệp cùng các quan t ...

Tài liệu được xem nhiều: