Bấy giờ là năm thứ 36 đời Chu Kính vương, vua Việt là Câu Tiễn sai quan đại phu là Chư Kê Sinh đem ba nghìn quân giúp Ngô đánh Tề . Vua Ngô là Phù Sai cử đại binh đi đánh Tề sai người lập biệt quán ở đát Câu Khúc chung quanh trông ngô đồng mùa thu gọi là Ngô Cung cho Tây Thi ra nghỉ mát ở đấy đợi khi thắng Tề thì Phù Sai cũng về nghỉ ở đấy cho quan mùa hạ . Khi quân Ngô sắp khởi hành, Ngũ Viên lại can rằng:-...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đông Châu Liệt Quốc - Hồi 82 Đông Châu Liệt Quốc Hồi 82 Ngũ Viên liều chết can vua Ngô Khoái Qúi lập mưu về nước Vệ Bấy giờ là năm thứ 36 đời Chu Kính vương, vua Việt là Câu Tiễn saiquan đại phu là Chư Kê Sinh đem ba nghìn quân giúp Ngô đánh Tề . VuaNgô là Phù Sai cử đại binh đi đánh Tề sai người lập biệt quán ở đát CâuKhúc chung quanh trông ngô đồng mùa thu gọi là Ngô Cung cho Tây Thi ranghỉ mát ở đấy đợi khi thắng Tề thì Phù Sai cũng về nghỉ ở đấy cho quanmùa hạ . Khi quân Ngô sắp khởi hành, Ngũ Viên lại can rằng: - Nước Việt chính là cái bệnh trong tim trong ruột của ta, còn nước Tềchẳng qua như là bệnh ghẻ lở ở bên ngoài mà thôi . Nay đại vương đemmười vạn quân, đi nghìn dặm đường, để chữa cái bệnh ghẻ lở mà quên cáibệnh tim ruột, tôi e rằng chưa thắng được Tề mà đã phải khổ với Việt . Phù Sai nổi giận mà nói rằng: - Ta đã định ngày phát binh mà lão tặc dám đem lời quái gở để ngăntrở quân ta, nghĩ có đáng tội không ! Lúc bấy giờ Phù Sai đã có ý muốn giết Ngũ Viên . Bá Hi mật tâu vớiPhù Sai rằng: - Ngũ Viên là một bậc lão thần đời trước, ta không nên giết, chi bằngđại vương sai sang ước chiến với nước Tề, để cho người Tề giết đi . Phù Sai nói: - Quan thái tể nói phải lắm! Phù Sai liền viết một bức thư kể tội nước Tề đánh Lỗ là khinh Ngô,sai Ngũ viên đưa sang vua Tề, định khiến vua Tề tức giận mà giết Ngũ Viên .Ngũ Viên biết là nước Ngô tất mất mới đem người con là Ngũ Phong cùngđi . Khi đến Lâm Tri (kih thành nước Tề) Ngũ Viên đem bức thư của PhùSai vào dâng lên Tề Giản công . Tề Giản công nổi giận, toan giết Ngũ Viên .Bão Tức (con Bão Mục) can rằng: - Ngũ Viên là trung thần nước Ngô, đã nhiều lần can ngăn mà khônghợp ý vua Ngô, nay vua Ngô sai sang đây là ý muốn mượn tay ta giết đi đểkhỏi mang tiếng là kẻ giết kẻ trung thần, chi bằng ta tha cho về, khiến bọntrung bọn nịnh công kích lẫn nhau, mà Phù Sai phai chịu tiếng ác . Tề Giản công tiếp đãi Ngũ Viên tử tế, rồi hẹn đến cuối mùa xuân thìkhai chiến . Nguyên Ngũ Viên cùng với Bão Mục quen nhau, cho nên BãoTức can Tề Giản công không nên giết Ngũ Viên . Bão Tức hỏi riêng NgũViên về việc nước Ngô . Ngũ Viên ứa nước mắt mà không nói gì cả, chỉ chocon là Ngũ Phong nhận làm em Bão Tức, rồi gửi ở đấy . Về sau gọi là vươngtôn Phong, không dùng họ Ngũ nữa . Bão Tức thở dài mà nói rằng: - Ngũ Viên định về cố can mà chịu chết, cho nên để con lại nước Tềđây! Lại nói chuyện vua Ngô là Phù Sai hẹn ngày cất quân, đi qua Cô Tôđài, ăn cơm trưa ở đấy . Cơm xong, chợp ngủ đi, bỗng có một giấc chiêmbao; khi tỉnh dậy, trong lòng hoảng hốt, mới gọi Bá Hi vào mà bảo rằng: - Ta vừa chợp ngủ đi, chiêm bao thấy vào Chương Minh cung; khi vàođến nơi, thấy hai cái nồi đun chưa chín; lại có hai con chó đen; một con sủavề phía nam, một con sủa về phía bắc; lại có hai cái cuốc bằng gang, cắmtrên tường; lại thấy nước chảy cuồn cuộn vào chốn điện đường; còn về hậuphòng thì nghe tiếng ầm ầm chẳng ra chuông, chẳng ra trống; trông ra phíavườn trước, chẳng thấy cây gì khác cả, chỉ toàn một giống ngô đồng . Quanthái tể đóan hộ ta xem tốt xấu thế nào ? Bá Hi sụp lạy mà chúc mừng rằng: - Tốt thay! giấc mộng của đại vương, ứng vào việc đánh Tề này! haichữ chương minh nghĩa là phá giặc thành công, tiếng tăm lừng lẫy; hai cáinồi đun mà chưa chín, nghĩa là khí thế đại vương đang thịnh; hai con chóđen; một con sủa về phía nam, một con sủa về phía bắc nghĩa là các nướcphải đến triều phục nước ta; hai cây cuốc cắm ở trên tường, nghĩa là dân thợ,dây cày chăm việc làm ruộng; nước chảy cuồn cuộn, vào chốn điện đường,nghĩa là các nước đem đồ cống hiến đến nhiều; nơi hậu phòng nghe tiếng ầmầm, chẳng ra chuông, chẳng ra trống, nghĩa là cung nữ vui vẻ; trông ra phíavườn trước, toàn một giống ngô đồng, nghĩa là đem thứ gỗ cây ngô đồng ấylàm đàn cầm, đàn sắt thì tiếng kêu rất êm ái . Mộng của đại vương tốt khôngbiết dường nào mà kể! Phù Sai dẫu ưa lời nịnh, nhưng vẫn không đành lòng, lại hỏi VươngTôn Lạc, Vương Tôn Lạc nói: - Tôi dốt không biết đóan mộng, ở núi Dương Sơn về phía tây thànhcó một người dị sĩ, tên gọi Công Tôn Thánh . Người ấy học rộng lắm, nếuđại vương còn hồ nghi, sao không triệu đến mà bảo đoán xem . Phù Sai nói: - Nhà ngươi triệu đến đây cho ta . Vương Tôn Lạc đi triệu Công Tôn Thánh . Công Tôn Thánh hỏi cớ, rồi phục xuống đất mà khóc . Người vợ đứngcạnh cười mà bảo rằng: - Phu quân dở hơi quá! sao nghe thấy vua triệu mà lại khóc lóc nhưmưa ? Công Tôn Thánh thở dài mà nói rằng: - Thương thay! việc này nàng không biết được . Ta đã tính số ta đếnngày nay là hết . Bây giờ ta phải vĩnh biệt với nàng, cho nên ta thương khócđó . Vương Tôn Lạc giục Công Tôn T ...