Danh mục

Đừng gọi em vào thứ bảy

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 152.62 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đừng gọi em vào thứ bảyNàng choàng nhanh chiếc áo sơ mi lên người rồi đóng cúc lại. Những ngón tay thon dài cài nhanh những hàng cúc điệu bộ thuần thục. Dáng người nàng mỏng, để một vệt dài lên mặt đất dưới ánh chiều tà.Nàng cào nhanh mái tóc hơi rối.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đừng gọi em vào thứ bảy Đừng gọi em vào thứ bảyĐừng gọi em vào thứ bảyNàng choàng nhanh chiếc áo sơ mi lên người rồi đóngcúc lại. Những ngón tay thon dài cài nhanh những hàng cúc điệu bộ thuần thục.Dáng người nàng mỏng, để một vệt dài lên mặt đất dưới ánh chiều tà.Nàng càonhanh mái tóc hơi rối. Những lọn tóc đen xõa trên đôi bờ vai mềm mại. Tôi như lạithấy mùi dầu gội của nàng thoảng qua nơi cánh mũi. Ngọt ngào, quyến rũ. Tôithèm được kéo nàng lại, áp đầu vào bộ ngực trần đầy đặn của nàng, nhưng nàng đãnhanh như sóc thoát khỏi tầm nhìn của tôi.- Nhớ đấy, đừng bao giờ gọi em vào thứbảy.Tiếng kéo cửa vang lên rồi tất cả lại trở về im lặng. Âm thanh vọng lại từkhuôn miệng của nàng vẫn còn luẩn quẩn lại trong căn phòng kín.Tôi vẫn mìnhtrần quấn chăn, nửa nằm nửa ngồi tựa vào thành giường, kéo hộc bàn đặt đèn ngủbên cạnh lấy một điếu thuốc rồi châm lửa đốt. Những vòng khói trắng đục nhè nhẹlan mê hoặc như màu áo của nàng...***Tôi gặp nàng vào một thứ bảy chiều muộnchớm đông. Tôi lang thang trên con đường đông nghịt người mà vẫn cô quạnh. Tôilặng lẽ đá một hòn sỏi nhỏ, cho nó lăn cùng tôi trên chặng đường đơn độc như mộtchàng trai ngây ngô mới lớn. Viên sỏi lăn tròn và dừng lại dưới chân nàng, nhưngnàng không hề để ý.Nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nghiêm chỉnh ngồi đặt taylên đùi trong lán che của một điểm chờ xe bus, đôi mắt đen nhìn vô định về khoảngkhông trước mặt, ánh chút bần thần.Cõi lòng lạnh của tôi đột nhiên dâng lên ngọnlửa thích thú nho nhỏ. Đàn ông cái cố hữu là khát khao sở hữu.Tôi cúi người thậtthấp để nhặt viên sỏi nhỏ ngay dưới chân nàng, làm bộ hóm hỉnh mà chào nàngmột câu.- Dường như viên sỏi nhỏ này yêu thích em. Nó đã rời chân tôi mà lăn đếnchân em rồi.Nàng mím môi không nói gì, ánh mắt lộ chút dè dặt. Tôi khẽ nhún vaingồi xuống cạnh nàng.- Một kiểu làm quen cũ rích nhỉ.Tôi đan ngón tay vào nhau,lơ đãng nhìn con đường nườm nượp người xe trước mặt. Chiều chớm đông, dùnhộn nhịp vẫn buồn.Một phút im lặng. Khi cái thằng tôi đã tự giễu mình và địnhđứng dậy tiếp tục lang thang với con đường mà mình đã quyết tâm xin nghỉ sớm đểvẩn vơ trên đó thì nàng chợt lên tiếng:- Anh có thể cho em vay ba nghìn để đi xebus không? truyennganvn.comTôi xoay người sang nhìn nàng, thấy gương mặtnàng đỏ bừng e thẹn. Ở khoảng cách rất gần này, tôi mới thấy hết nét đẹp xuân thìcủa nàng. Cánh môi đỏ, làn da trắng và thân hình thiếu nữ, chỗ cần đầy thì rất đầy,chỗ cần thon nhỏ thì rất nhỏ. Chiếc sơ mi trắng hơi rộng chẳng thế nào che giấuđược cái sự tuyệt mỹ ấy.Giọng nàng lí nhí:- Em vừa bị giật túi xách trênđường.Không biết tôi có nên cảm ơn kẻ đã giật túi xách của em hay không. Tôi vuivẻ cho tay vào túi quần, lôi ra vài đồng tiền lẻ đã thủ sẵn đề phòng lúc tôi mỏi chânthì sẽ leo lên xe bus. Cái vẻ mặt phởn phơ của tôi thật chẳng đúng phép lịch sự lúcbấy giờ. Đáng lẽ phải dùng cái vẻ mặt buồn rầu mà thông cảm với em - Ồ, thật làkhông may - thì tôi lại dùng cái vẻ mặt hớn hở nhất:- Ba nghìn dành cho em,nhưng chỉ vay thôi phải không.Nàng nhẹ gật đầu.- Anh có thể gặp em ở đầu để đòinợ?Tôi vẫn mặt dày mà lấn tới. Nàng khẽ thở hắt ra một tiếng, đảm bảo là tôi đãlàm nàng thấy đủ phiền phức.- Ngày mai, chỗ này, giờ này, em vẫn đứng ở đây bắtxe.Nếu thật vậy thì không uổng công làm quen, tôi tin lời nàng với một niềm tin sắtđá. Phụ nữ đẹp chẳng bao giờ nói dối, chỉ có cánh đàn ông không hiểu hết được lờihọ nói mà thôi.- Vậy hẹn em ngày mai.Nàng bối rối cầm lấy ít tiền lẻ. Chiếc xe busđến. Nàng gật đầu chào đáp lễ rồi rảo bước lên xe. Bóng áo trắng của nàng lẫn vàođám đông chen chúc, chật chội.Tôi lại ném viên sỏi nhỏ xuống đường và tiếp tụcđá, lòng vu vơ nghĩ về cuộc hẹn ngày mai. Công việc vắng tôi vào vài ngày, chắccũng chẳng tới nỗi rối tung lên.Tôi nhớ lại gương mặt sếp buổi chiều nay, khi sếpvỗ vai tôi và hỏi:- Không phải bị người yêu đá nên đổ bệnh rồi chứ.Tôi cười nhạtmột tiếng, không nói gì. Cái kiểu khinh đời và ngạo mạn làm tôi chẳng bao giờngóc đầu lên được.- Cũng sẽ nhanh qua thôi anh ạ, gái gú là phù du mà.Ừ, thì đúnglà tôi bị đá. Nàng ra đi một cách rất hoành tráng. Nàng nhắn tin kể chuyện vớiđồng nghiệp tôi - người nàng mới gặp qua một bữa lẩu đi cùng tôi, và sau đó cả cơquan tôi đều biết. Tôi chẳng tiếc nàng thứ gì, nhưng tính nàng đa sầu đa cảm màcông việc của tôi lại bận rộn, ít còn thời gian quan tâm đến nàng nên nàng xinphép tôi cho nàng trở thành người yêu cũ. Thế thì tôi thả nàng đi, cho nàng bay vềmiền đất mơ mộng của mình, kết thúc mối tình nửa năm với cơ man quần áo vàtrang sức trong trí nhớ tôi.Tôi trở về căn hộ chung cư có cửa kính và ngập tràn ánhsáng chiếu vào phòng ngủ của tôi mỗi ngày. Ít ra thì tôi vẫn là một mống lạc quan,yêu đời, nên ánh sáng là thứ không thể thiếu. Chiếc rèm cửa màu xanh dương baybay trong gió, thế nào mà lại khiến tôi nhớ tới màu áo nàng.Nàng có gương mặttrong sáng của một thiên thần và thân hình gợi dục của quỷ.Tôi nhấp một ngụmchanh muối, để cái vị ngọt và mặn chảy qua cổ, quánh lại, rồi giãn ra thanhthản.***Tôi lại xin sếp về sớm một buổi chiều nữa.- Đi tìm tình yêu mới.Sếp nghihoặc nhìn tôi hỏi:- Vâng, buổi nay nữa thôi, xin được số điện thoại thì em sẽ sắpxếp lịch trình cho phù hợp.Sếp thở dài.- Nốt buổi này thôi nhé.Tôi cố hóm hỉnh giơtay chào sếp như một chú lính:- Tuân lệnh.Tôi mất gần hai phút trước gương trongphòng vệ sinh để chính đốn lại bản thân mình. Chẳng bao giờ tôi lại dành nhiểuphút cho bản thân đến thế. Tôi tuềnh toàng, thế mà cái tuềnh toàng ấy lại thành rakhí chất lãng tử. Có ánh mắt chị em dõi theo bước chân tôi, nhưng tôi bản chất lạikhông phải là kẻ đa tình.***Tôi ngồi đợi nàng tại chạm xe bus hôm trước. Hươngtàn hoa sữa cuối mùa phảng phất đâu đây gợi sự nên thơ thấm đẫm vào máu. Chiềuchủ nhật, các đôi tình nhân ôm eo nhau quấn quýt trên đường.Tôi nghĩ ngợi nhiềuthứ nhưng không quên chăm chú tìm kiếm bóng dáng nửa thiên thần, nửa ác quỷcủa nàng. Thời gian trôi thật chậm.Tôi nhìn đồng hồ. Đã hơn nửa tiếng so v ...

Tài liệu được xem nhiều: