Danh mục

Dưới Tán Phượng Hồng

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 141.15 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cô lên lớp thông báo bận họp cho cả lớp nghỉ tiết đầu ngồi tại lớp, tiết sau học bình thường, cả lớp reo ầm lên sung sướng, tôi cũng cười toe, chợt nhớ bài văn với ngôn từ mượt mà,"...mỗi lần bệnh không đi học được, mất bài, tôi tiếc ngẫn ngơ, thương trường nhớ lớp...", " Thương" đám bạn nhiều chuyện với những trò nghịch ngợm thì có chứ tiếc bài thì tôi chắc một điều là " không!"...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dưới Tán Phượng HồngDưới Tán Phượng HồngCô lên lớp thông báo bận họp cho cả lớp nghỉ tiết đầu ngồi tại lớp, tiết sau học bìnhthường, cả lớp reo ầm lên sung sướng, tôi cũng cười toe, chợt nhớ bài văn với ngôntừ mượt mà,...mỗi lần bệnh không đi học được, mất bài, tôi tiếc ngẫn ngơ, thươngtrường nhớ lớp..., Thương đám bạn nhiều chuyện với những trò nghịch ngợmthì có chứ tiếc bài thì tôi chắc một điều là không!Sau khi nghe ân huệcô vừa ban ra, cả lớp nghiêm túc tận hưởng bằng cáchrâm ran tụm năm tụm bảy trò chuyện, tên Hà ngồi cạnh tôi cũng bỏ qua bàn bênngồi tẻn tò với nhỏ Hồng. Bàn hai người còn mình tôi, đây là dịp hiếm hoi nằmdài ra bàn mà không bị ăn vài nét mực trên tay. Tôi khoanh tay trước bàn, nằm úphai phần ba mặt lên tay chỉ chừa đúng hai con mắt nhìn về phía bàn ba dãy bên kia. Mục tiêu của tôi đang cậm cụi làm bài gì đó, mái tóc phủ hờ trên trán, đôi mắtnhìn đăm đăm vào tập, lâu lâu cắn bút với vẻ bực bội, khuôn mặt gầy gầy, sóngmũi cao cao, hàng chân mày lưỡi mác rậm đen vắt ngang trán,tôi cực kỳ thích đôichân mày ấy, mà đúng hơn là, tôi thích tất cả những gì của Mục tiêu... Qua đây chơi Tiếng nhỏ Hạnh làm tôi ngơ người, đang khoái chí với cảm giác nhìn lén thì nhỏvẩy vẩy tay ( rõ khổ, chắc tại nhỏ thấy tôi đang nhìn về phía đó tưởng tôi nhìn nhỏnên kêu qua đây mà - mục tiêu của tôi ngồi ngay sau lưng nhỏ ). Tôi cười lắcđầu, và ngồi yên vị tại bàn làm cho hết công việc nhìn lén của mình.Tôi mới chuyển trường từ quê lên đây vào lớp 11A này được một tuần nên vẫnchưa quen biết nhiều. Hạnh dĩ nhiên là người bạn đầu tiên, vì chúng tôi học cùngnhau từ năm lớp 7 rồi cấp ba tôi chuyển đi, giờ chuyển về lại. Nhớ ngày đầu biếtnhau nhỏ ghét tôi vì một lý do hết sức vô lý vừa chuyển trường vào lớp tôi nhỏngồi gần Thoa, thầy chuyển chổ nhỏ xuống bàn tôi vì cái tội cao nhất lớp, khôngđược ngồi gần cô bạn mới mà nhỏ thích nên thành ghét tôi .Vậy mà sau một thờigian chúng tôi là trở thành bạn thân như hình với bóng lúc nào cũng gắn lấynhau làm bạn bè cứ nghĩ Ô môi. Người kế tiếp là Hà,tên bạn cùng bàn đángghét, cứ thích gây cấn với tôi vì cái chổ ngồi bé tẹo.Người thứ ba là Mục tiêu,được giới thiệu qua nhỏ Hạnh vào ngày đầu vào lớp.Tôi có ấn tượng về hắn ngay ngày đầu tiên, sau khi cất cặp, nhỏ Hạnh dẫn tôi rahành lang nơi hắn đang đứng làm màn giới thiệu chớp nhoáng:- Đây là Hoa, bạn Hạnh hồi cấp hai, còn đây là Hùng lớp phó lớp mình đó.- Chào bạn.Tôi chào hắn, hắn nở nụ cười thật tươi, sân trường tháng ba nắng đầy trên tán lá, nụcười hắn đón những tia nắng sớm lung linh, tôi choáng ngợp trong giây phút vì nụcười rất duyên ấy,chợt thấy tim mình rung rinh . Phải kiềm nén lắm tôi mới dấucảm xúc đang dâng tràn, nhỏ Hạnh rất hiểu tôi, lơ ngơ một cái thế nào nhỏ cũngnhận ra ánh mắt khác lạ của tôi mà tra hỏi cho tới nơi.Nghe qua tiểu sử của hắnthì đó là một tên đáng gờm,học giỏi đều tất cả các môn, thi đâu đậu đó, môn nàocũng có thể chuyên thi học sinh giỏi được hết. Nhưng có một điều là hắn vẫn còn vô tư lắm,chưa mến ai bao giờ, đó quả là một cơ hội tốt cho tôi. Sau vài phút tôibiết đại khái về hắn như thế, tôi muốn hỏi thêm thông tin từ nhỏ Hạnh nhưng sợnhỏ tinh ý nhận ra là tôi đang bị sét đánh ngay cái nhìn đầu tiên thì tôi khôngyên với nhỏ.Từ hôm ấy vào lớp tôi hay cố tình nhìn xuống bàn Hạnh cười với nhỏ nhiều hơntrong tiết học, và xuống bàn nhỏ thường xuyên khi ra chơi năm phút để ngắmmục tiêu. Hắn là một người dể gần và vô tư nên ai cũng có thể làm bạn được vàchúng tôi là bạn. Tôi và Hạnh lúc nào cũng đi cùng nhau, đi học, đi về, ra chơi. Tôibắt đầu thấy không bình thường khi cứ sóng đôi cùng nhỏ như thế và chẳng cócơ hội nào để nói chuyện riêng với hắn.Như thường lệ sáng tôi chờ Hạnh ngay ngã ba Đồi Thông nhưng chờ mãi khôngthấy nhỏ ra, từ nhà nhỏ ra đó 5km,nhìn đồng hồ trể giờ nên tôi ba chân bốn cẳngđạp tới trường vừa lúc bác bảo vệ đóng cổng. Suốt tiết học đầu tiên tôi cứ bần thầnkhông biết nhỏ bị gì mà nghỉ học ngang xương, nhưng tôi đoán tám phần là“ ngủquên”. Giờ ra chơi tôi ra hành lang nhìn xuống sân trường, nhìn những tà áo dàibay phất phơ trong gió, có nhỏ còn cột tà áo dài lại đứng vòng tròn chơi đá cầu, lâunay đi đâu cũng có nhỏ Hạnh giờ có một mình cứ thấy vắng vắng. Đứng nhìn mọingười hồi lâu không ai nói chuyện cũng chán, tôi xuống cầu thang đi ra sân thể dụcsau trường. Ngồi dưới gốc phượng già, tôi nhặt một cọng lá phượng khô ngồi quétqua quét lại trên đất cho tới khi chổ ấy nhẵng bóng rồi vẽ vu vơ trên ấy những hìnhthù không tên. Trời hôm ấy nắng trong, gió nhè nhẹ, chỉ có mỗi mình tôi giữakhoảng sân thênh thang và trên những tán phượng xanh đã điểm xuyết một vài nụhồng.Tôi hát vu vơ. Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu, cànhphượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám, tuổi chẳng ai hay thầm lặng mới tìnhđầu...Câu hát vừa dứt, tôi bật cười,sao giống tôi quá, tự nhiên mới chuyển về trường lạithấy tương tưánh mắt của hắn. Nhiều đêm tôi nằm mơ thấy hắn chở tôi đếntrường, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi đặt vào đó cánh bướm phượng. Giấcmơ, có lẽ là những ước muốn yêu thương trong vô thức, tôi nghĩ về hắn từng ngày,nhìn hắn từng ngày, nên hắn cũng đi vào cả giấc mơ của tôi.- Hát hay quá ha, mà sao ra đây ngồi một mình vậy.- Ơ, ....thì có một mình nên ngồi một mình chứ sao.Hắn đứng sau tôi tự lúc nào, cất tiếng hỏi làm tôi giật bắn mì, ú ớ vài tiếng rồi cũngtrấn tỉnh trò chuyện với hắn. Thầm nghĩ “Sao “linh” vậy không biết, đang nghĩ vềhắn thì hắn sau lưng”.Hắn vô tư ngồi xuống gần bên cạnh tôi làm tim tôi đập liênhồi, đập nhanh còn hơn tiếng trống tan trường, Há chẳng phải là tôi ước một lầnđược ngồi cùng hắn thế này sao.- Hôm nay sao Hạnh nghỉ vậy?- Hoa cũng không biết, để trưa về ghé vào nhà xem sao.Hắn ngồi huyên thuyên, nói chuyện với tôi về hắn, về những vấn đề hắn quan tâm,và về cuộc sống ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu cùng danh mục:

Tài liệu mới: