Chương 1 - Kỳ Duyên Dưới Hang SâuTrời khuya. Trăng sáng lờ mờ! Bên đỉnh cao, một cây tùng già đứng trơ trơ giữa màn sương bạc, thỉnh thoảng lắc theo gió, thở hắt ra tíêng “xì xào” như cố sức phá tan cảnh vắng lặng hãi hùng của rừng sâu. Lặng lẽ quá! Âm u quá! Khiến người ta có cảm giác như đây không phải là một nơi của thế giới loài người. Thế mà dưới gốc cây cổ thụ, cây thông cằn cỗi kia lại phát ra tiếng khóc. Tiếng khóc não nề của một đứa bé...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đường Gươm Tuyệt KỷĐường Gươm Tuyệt Kỷ Tuyết Sơn Đường Gươm Tuyệt Kỷ Tác giả: Tuyết Sơn Thể loại: Truyện Kiếm Hiệp Website: http://motsach.info Date: 07-December-2012Trang 1/510 http://motsach.infoĐường Gươm Tuyệt Kỷ Tuyết Sơn Chương 1 - Kỳ Duyên Dưới Hang SâuTrời khuya. Trăng sáng lờ mờ!Bên đỉnh cao, một cây tùng già đứng trơ trơ giữa màn sương bạc, thỉnh thoảng lắc theo gió, thởhắt ra tíêng “xì xào” như cố sức phá tan cảnh vắng lặng hãi hùng của rừng sâu.Lặng lẽ quá! Âm u quá! Khiến người ta có cảm giác như đây không phải là một nơi của thế giớiloài người.Thế mà dưới gốc cây cổ thụ, cây thông cằn cỗi kia lại phát ra tiếng khóc. Tiếng khóc não nề củamột đứa bé lên năm bị mất mẹ.- Mẹ Ơi! Sao mẹ lại nhẫn tâm bỏ con sống cô quạnh.Tiếng khóc vang ra, loãng dần trong không gian cô tịch.Bóng tối chập chùng, và cứ chốc chốc tiếng than khóc lại vang lên để rồi không có một lời đáplại.Đứa bé quần áo trắng nõn, một gương mặt thông minh, dáng hình thon thon, trên đôi mắt độngnỗi buồn khuôn tả.Nhìn vào lối phi thân nhẹ nhàng của nó, đủ biết nó không phải là một đứa nhỏ tầm thường. Mớinăm sáu tuổi đầu mà đã có một võ công phi phàm, và một lòng bạo dạn ít ai bì kịp.Bên sườn núi xa, xuất hiện một căn nhà lá. Màn sương đêm ôm lấy phủ lên một màu sửa đục.Đứa bé thoăn thoắt chạy về phía ấy. Bổng một tiếng gọi phát ra làm rung chuyển cả một vùng.- Hùng Nhi!Một ông lão, đầu tóc bạc phơ đã đứng trước ngôi nhà tự bao giờ, đôi mắt phát ra một luồngnhãn quang sáng rực.Đứa bé lao vào lòng ông lão khóc sướt mướt gọi lớn:- Sư phụ! Sư phụ!Ông lão cảm động, hai giọt lệ già nua như đặc lại, từ từ lăn trên đôi má nhăn nheo. Ông ta ômchầm đứa bé vào lòng, đưa tay vò đầu âu yếm:- Con đi lâu quá, sư phụ không an tâm. Tại sao đêm nào con cũng tới “Đoạn hồn thạch” làm gì?“Đoạn hồn thạch”, ba tiếng ấy đã làm khiếp đảm các giới giang hồ. Đến “Đoạn hồn thạch”, aicũng biết ngay là một nơi nguy hiểm, kẻ đến đó ít khi được sống sót.Hai mươi năm nay, nơi vùng núi hoang vu kia xảy ra một chuyện lạ. Trong động âm u, thườngngày phát ra một mùi hôi thối không thể tưởng tượng. Ngoài mùi hôi nhức óc kia lại có tiếng ù ùnghe như gió bão.Trang 2/510 http://motsach.infoĐường Gươm Tuyệt Kỷ Tuyết SơnKhách giang hồ tò mò đến đó bị nhiễm mùi hôi thối mà chết, nên mới đặt tên là “Đoạn hồnthạch” có nghĩa là “Động đá chết chóc khủng khiếp”.Đừng nói đến gần, cứ xem những bộ xương trắng ngổn ngang, cách “Đoạn hồn thạch” vài dặm,cũng đã rõ hơi độc ấy giết người nguy hiểm thế nào rồi.Nhưng ông già kia là ai? Đứa bé cô đơn ấy là ai, mà lại có ngôi nhà bên đồi vắng cách “Đoạnhồn thạch” không bao xa như vậy?Cách đây hơn bốn mươi năm về trước, trong giới giang hồ có một Không Không đạo sư võ côngtuyệt thế, suốt đời hành hiệp chuyên làm việc nghĩa, cứu dân lành, trừ kẻ ác thời đó, ai ngheđến Không Không đạo sư cũng phải cúi đầu mến phục. Tiếng tăm ông chẳng những vang dội ởTrung Nguyên, mà còn làm cho các anh hùng lân bang phải nể sợ.Không Không đạo sư thấy mình tuổi già, muốn tìm đồ đệ, để truyền dạy võ công, sau này có thểnối chí ông cứu đời giúp nước.Nhưng ông tìm mãi, không có một người vừa ý.Bổng một ngày kia, Không Không đạo sư thả bước vân du đến vùng núi xa xăm bắt gặp một đứabé bỏ rơi trong đống cỏ.Đứa bé sơ sinh còn đỏ hói, nằm trong một bọc giẻ, khóc oa oa.Không Không đạo sư động lòng thương cứu lấy, tìm một nơi để nuôi dưỡng.Khổ thay, ông ta là một kẻ giang hồ hành hiệp, đâu có nhà cửa, vợ con, biết nơi nào trú ngụ đểnuôi đứa bé.Sau một ngày bồng đứa bé đi khắp nơi, ông ta mới tìm được một đồi hoang, cách “Đoạn hồnthạch” một dặm. Nơi đây không có một ai dám bén mảng đến, vì sợ chất độc của “Đoạn hồnthạch” phun ra.Sở dĩ Không Không đạo sư ở nơi đây được, không sợ chết vì chất độc, là vì ông ta bình sinh cóluyện được môn thuốc khữ độc rất hữu hiệu.Việc đầu tiên mà Không Không đạo sư phải làm là tìm hiểu tông tích của đứa bé.Qua một thời gian dọ hỏi, ông ta biết được đứa bé ấy có tên là Lý Thanh Hùng, con của Lý TrịLương, vốn dòng dõi tuấn kiệt.Lý Trị Lương làm nghề tiều phu, sống dưới chân núi. Năm hai mươi lăm tuổi, Lý Trị Lương lấyLưu Thị làm vợ. Hai vợ chồng tuy sinh sống trong cảnh củi quê gạo cháo, nhưng rất tương đắc.Qua hai năm tràn trề hạnh phúc, Lưu Thị có thai, Lý Trị Lương vẫn thường ngày vào rừng đốncủi sinh sống.Rừng núi đang thanh bình êm ả, bổng một hôm có một nhóm giang hồ từ đâu kéo đến, chiếmlấy núi Lữ Lương lập nên doanh trại và từ đấy, trên giang hồ xuất hiện một tổ chức gọi là PhiLong Bang. ...