Tác giả:MinkLink. “Chúng ta chia tay đi” Tôi vùng dậy thoát khỏi cơn mê,những lời nói ấy vẫn văng vẳng trong đầu tôi.Nó bám riết lấy tôi,ong ong trong đầu, xuất hiện trong mỗi giấc ngủ của tôi,muốn quên thì càng không thể quên được.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em đã thấy mặt trời mùa đông này Em đã thấy mặt trời mùa đông nàyTác giả:MinkLink.“Chúng ta chia tay đi”Tôi vùng dậy thoát khỏi cơn mê,những lời nói ấy vẫn văng vẳng trong đầu tôi.Nóbám riết lấy tôi,ong ong trong đầu, xuất hiện trong mỗi giấc ngủ của tôi,muốn quênthì càng không thể quên được.Tôi nhìn ra bên ngoài qua chiếc cửa sổ đang đóng kín mít vì trời mưa,tôi đoán giờnày chắc đang là nửa đêm bởi trời vẫn tối om.Vì hôm nay là chủ nhật nên ThanhMai-bạn cùng phòng với tôi đã về nhà với bố mẹ rồi.Tôi cũng rất muốn được nằmtrong vòng ôm của mẹ để thấy an tâm hơn,nhưng tôi lại không muốn để bố mẹnhìn thấy bộ dạng thất tình tiều tụy này này của mình.Vậy là trong căn phòng ởkhu ký túc xá chỉ có một mình tôi.Tôi co người kéo chăn ngồi thu lại cạnh một góc giường.Không hiểu là tiếng mưabên ngoài đang rơi hay tiếng nước mắt tôi đang khóc.Những tiếng “tách,tách” cứvô tình vang lên,kéo lại một mảng ký ức đau thương nhất.Mới vào đầu mùa đông mà những chiếc lá xanh hôm nào đã rụng hết,để lại nơi đâychỉ còn những thân cây gầy guộc cùng với những cành cây trần trụi khô cứng.Tôivới anh cùng đứng trên tầng thượng của ngôi trường đại học mà chúng tôi theohọc,cùng nhau im lặng ngắm nhìn cái mùa đông mà tôi hay nói là lạnh lẽo và rétbuốt này.Nhưng im lặng quá lại khiến cho tôi nghẹt thở,có cảm giác gì đó rất lạxâm chiếm lấy các giác quan của tôi,sự yên bình này giống như dấu hiệu dự báocho sự bình lặng trước cơn giông vậy.Tôi liếc nhìn anh vài lần,muốn lên tiếngnhưng lời ra đến miệng rồi lại không thể thốt ra.Bởi vì ánh mắt chăm chú của anhkhiến tôi không cách nào nói được.“Chúng ta chia tay đi”Tôi giật mình nhìn anh,nhưng anh không hề nhìn tôi mà vẫn hướng ánh mắt ra bênngoài kia.Tai tôi ù đi trong chốc lát,miệng lưỡi cứng đơ.Mãi một lúc sau mới lắpbắp nói:-Thiên Vũ,anh…anh có biết mình vừa nói gì không?Lần này anh quay lại đối diện với tôi.Tôi cứ tưởng như vậy thì sẽ tốt hơn,rằng anhsẽ cười và nói rằng “anh đùa thôi mà,em có thấy buồn cười không?”, hay là ý gìđại loại như thế nhưng không,ánh mắt lạnh băng của anh lúc này đã hằn sâu trongtrí nhớ tôi:-Nếu em chưa nghe rõ anh có thể nhắc lại.Anh nói chúng ta hãy chia tay đi.Tôi nghe thấy rồi,rất rõ là đằng khác.Thì ra anh không đùa,anh đang nói thật,sựthật mà tôi không thể tin nổi.Tôi nhìn thẳng vào mắt anh,cố tìm kiếm thứ tình cảmmà chúng tôi đã có suốt 6 tháng qua.Tìm mãi,tìm mãi cuối cùng cái tìm được chínhlà sự thất vọng.Tôi tự trấn tĩnh bản thân,không để cho tiếng khóc bật ra ngoài:-Là vì cô ấy phải không?-Xin lỗi,anh chỉ có thể nói lời xin lỗi với em thôi.-Tôi biết tình cảm 6 tháng của chúng ta không bằng tình cảm 12 năm của haingười.Khi cô ấy xuất hiện tôi không tin tưởng bản thân có thể níu giữ anh,nhưngthật không ngờ nó lại đến sơm như vậy-Xin lỗi.Em có được mọi thứ,nhưng cô ấy thì khác, ngoài anh ra cô ấy không có gìhết.-Anh đi đi.-Tôi hét lên.Em sẽ không níu kéo anh đâu,không có anh em vẫn sẽ sốngtốt.Em sẽ giữ cho bản thân một chút tôn nghiêm cuối cùng.Anh nhìn tôi một lúc lâu,không nói gì rồi cất bước đi mất.Đi.anh đi thật sao?Tạo sao anh không ngoảnh lại nhìn em,chỉ một lần thôi cũngđược.Nếu anh làm như vậy có thể em sẽ rút lại câu nói vừa rồi,sẽ không miễncưỡng để bản thân ghét anh,sẽ nắm chặt tay anh,sẽ không để anh đi về hướng ấy.Gió đông thổi qua,trái tim tôi còn lạnh hơn cả băng tuyết.Tại sao lại đau thế này?Còn đau hơn cả vạn tên xuyên tim.Rõ ràng hôm ấy tôi thấybản thân rất kiên cường,đến một giọt nước mắt cũng không có thì tại sao bây giờtôi lại chốn ở đây để đau khổ về những hoài niệm đã đi vào dĩ vãng như thế?.Ngày đó anh nắm tay tôi đi trên con đường đầy lá vàng.Những chiếc lá rụng xuốngtạo thành một tấm thảm lá giẫm lên êm ái như đi trên đệm vậy.Tiếng cười và sựvui vẻ của chúng tôi khiến những người đi qua ai cũng phải ngước nhìn đầyngưỡng mộ.Mỗi lần như vậy tôi đều thấy thật may mắn khi có anh bên cạnh..Tôiluôn tự hỏi trên đời mấy ai tìm được tình yêu đích thực giống như tôi đây.Bỗng bước chân của anh trở nên chậm chạp và cuối cùng là dừng hẳn lại.Bàn tayanh nắm lấy tay tôi tự nhiên chặt hơn.Thấy kỳ lạ tôi ngước lên nhìn anh thì bắt gặpánh mắt anh đang nhìn về phía trước đầy những cảm xúc.Tôi đưa anh nhìn theoanh,bất giác bản thân cũng thấy kinh ngạc.Một người con gái trong chiếc váy liềnmàu xanh dương,mái tóc dài được làm xoăn buông xõa tự nhiên.Ở người cô ấy toátlên một vẻ thanh cao và quý phái giống hệt cái tên của cô ấy vậy-Mộc Miên.Tôi chưa từng tiếp xúc với cô ấy nhưng không có nghĩa tôi không biết gì về côấy.Mộc Miên là bạn gái cũ của Thiên Vũ,hai người từ nhỏ đã là thanh mai trúcmã.Anh nói cô ấy mồ côi từ nhỏ,may thay được cô của anh nhận nuôi từ trại trẻ mồcôi.Từ nhỏ đến lớn đều chơi đùa bên nhau,luôn tâm sự với nhau mọi chuyện nênkhông biết đã yêu từ khi nào.Cho đến khi cô anh mất vì tai nạn và Mộc Miên nhậnđược học bổng đi du học bên nước ngoài.Anh đã dùng mọi cách để cô ấy ở lạinhưng Mộc Miên vẫn ...