Đây là một câu chuyện có thật, chỉ có địa điểm và danh tính là tôi giấu đi. Tôi là ký giả của Pháp Chế nhật báo tại Quý Châu, vừa mới nhậm chức tròn năm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu-chương 1 Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang Quyển 1: Tù Cấm CHƯƠNG 1Đây là một câu chuyện có thật, chỉ có địa điểm và danh tính là tôi giấu đi. Tôi là ký giả của Pháp Chế nhật báo tại Quý Châu, vừa mới nhậm chức tròn năm. Vào một buổi trưa nắng đẹp tháng 11 năm 2006, cấptrên điện thoại bắt tôi lúc đó đang đi du lịch được nửa đường phải quay về, khẩn trương hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn. Bài phỏng vấn này vốn dĩ có thể tiến hành đầu tháng 12, nhưng do nhân vật chính đột nhiên yêu cầu, bị bắt buộc trước thời hạn, cho nên, tôi đành bực tứcđầy mình vác túi rời khỏi đoàn du lịch, một mình lái chiếc xe Santana cũnát mua từ năm 1997, tròng trành trên quốc lộ theo triền núi quanh co khúc khuỷu, nhắm hướng đông bắc chậm chạp tiến tới. Không biết có phải đối tượng phỏng vấn này đặc biệt xui xẻo haykhông, khi tôi còn chưa đạt được mục đích thì trời lại đổ mưa. Cuối thu mưa phùn rả rích, lạnh thì cũng không lạnh lắm, nhưng lại làm mặt đường rất trơn trượt. Trên quốc lộ ven núi ở Quý Châu, cho dù lá gancủa tôi cực lớn, kỹ thuật cực tốt cũng không dám vượt quá 40 km/h. Vì thế, trong khi tôi cẩn thận dừng xe trước cửa trại giam, thở hào hển, trưởng trại giam vẫn còn nghĩ tôi gặp chuyện trên đường, đang chuẩn bị gọi điện cho cấp trên của tôi. Đôi bên giới thiệu xong, trưởng trại giam dụi đôi mắt còn lim dim ngáiGiang Sơn Như Thử Đa Kiêungủ, nói: “Có thể anh ta còn chưa ngủ, dẫu sao cũng là đêm cuối cùng,tất có nhiều chuyện muốn nghĩ, anh ta vẫn còn trẻ. Trước tiên chúng ta tới phòng giam.”Tôi thật sự không vui. Kế hoạch du ngoạn bị quấy rầy, nửa đường mắc mưa, xuống xe thì xui xẻo lại giẫm ủng vô nước, lòng bàn chân lạnhcóng. Vì thế, dù đã nghe vị trưởng trại già nói giọng thương xót, tôi vẫn đáp không chút cảm tình: “Là tự anh ta tìm chết, đáng đời!”Trưởng trại dẫn tôi đi qua một con đường hẹp, vô ý đi qua một khu đất trống, đầu khu đất có một đoạn dốc loang lổ vết máu. Người đi đếnđây, tức thời xuất hiện cảm giác khủng bố, mùi tử vong tựa hồ lơ lửng trong không khí, thậm chí còn phảng phất tiếng kêu thống khổ, thảmthiết trước lúc chết, mùi máu tanh tưởng như xộc lên từ đất đen, lúc ẩn lúc hiện. Thấy vẻ mặt tôi khẩn trương, trưởng trại an ủi: “Không cần sợ, người chết như đèn tắt. Bắn một cái là thứ gì cũng kết thúc hết.”Tôi rụt đầu, nhìn nhìn đoạn dốc loang lổ, điểm kết thúc của không biết bao nhiêu sinh mạng, chà xát ngón tay đã phát lạnh của mình, ngập ngừng: “Người kia… ngày mai?”Trưởng trại giam cười một cái, nói: “Đúng thế. Kì thật cũng không có gìđáng kinh ngạc, thấy nhiều cũng giống như là giết gà vậy. Tuy vậy cô làcon gái, chắc không chịu nổi. Cô không nên nhìn, cũng không nên nghĩ, không có gì đâu. Đó là chuyện của cảnh sát tòa án, bọn họ đều là đaophủ chuyên nghiệp, làm việc sạch sẽ nhanh gọn. Tôi tới nơi này đã lâu,Giang Sơn Như Thử Đa Kiêucòn chưa gặp trường hợp nào bắn nhiều hơn, chỉ một phát là đã tiễn đi rồi.”Lập tức tôi có cảm giác sau lưng lạnh buốt, hấp tấp bước nhanh. Đi qua một đoạn hành lang cũng chật hẹp như vậy, qua hai viên cảnh sát trạigiam hãy còn trẻ, bồng súng trên vai nhìn chăm chăm, tôi bước vào khu trại giam chính thức. Gian tử tù nằm ở khu trong cùng, hiện ra cực kỳ âm u, hết sức yên tĩnh. Cứ theo lời trưởng trại, hiện tại tử tù đang bịgiam chỉ có một, chính là người tôi muốn phỏng vấn. Đối với tôi mà nói, bài phỏng vấn này là nhiệm vụ chán ghét nhất, suốt lúc lái xe dọcđường, tôi đều cảm thấy tâm tình sầu muộn, một kẻ chế tạo súng đạn phi pháp, giết người, có cái gì mà phỏng vấn? Có lẽ tôi không biết đãđắc tội với mấy vị biên tập đại nhân lúc nào, cho nên bọn họ mới khôngthèm nể tình, lôi tôi ra khỏi kỳ nghỉ tuyệt đẹp, đày tới cái nơi hang cùng ngõ hẻm người ngoài chưa từng nghe tới này.Một viên cảnh sát trại giam đi tới, cùng trưởng trại mở cửa phòng giamtử tù. Tiếng leng keng vang lên, cửa sắt mở ra, bên trong không hề có động tĩnh. Trưởng trại bước vào đầu tiên, viên cảnh sát đứng gác bên ngoài. Tôi đứng chựng bên ngoài ngó vào, trong phòng ánh đèn cũng không rõ, lờ mờ trông thấy một bóng người co quắp trong góc phòng.Trong phòng còn có hai tội phạm khác nhẹ tội hơn, bọn họ chuyên môn bầu bạn cùng tử tù, trông thấy trưởng trại đến, thảy đều đi ra. Phòng giam thoạt nhìn rất sạch sẽ, nhưng tôi vẫn cảm nhấn được một mùi hôi đến ói mửa xộc vào mũi, tôi không thể không lén lút bịt mũi, lặng lẽ lùi về phía sau mấy bước. Một hồi sau, cảm thấy mùi hôi thốiGiang Sơn Như Thử Đa Kiêubiến mất, tôi mới buông bàn tay bịt mũi ra. Song mùi hôi thối đó không mất đi bao nhiêu, vẫn còn khó ngửi, nhưng trưởng trại bên trong đã kêu tôi vào, tôi đành nhắm mắt nhắm mũi bước vào. Trưởng trại hình như đang nói câu gì với bóng người đó, có điều tôi nghe không rõ. Tôi đứng cạnh cửa, nhìn bóng người kia chậm rãi bỏquyển sách trong tay xuống, chuyển ánh mắt từ trang sách sau lưng lờ đờ nhìn tôi. Lúc này tôi cũng đã nhìn rõ anh ta, người rạng sáng ngày mai sẽ bị thi hành án. Dáng vẻ anh ta quả thật khiến tôi giật mình, bề ngoài hoàn toàn không giống như tôi tưởng tượng. Dọc đường tôi đều hình dung anh ta là một kẻ mặt mày hung ác, ánh mắt tàn nhẫn, thân hình cao to thô kệch, vai lưng đều có hình xăm, giống hệt mấy lão đại xã hội đen trên truyền hình, toàn thân từ trênxuống dưới phát ra khí tức cuồng vọng hung hăng, coi trời bằng vung, dao súng không rời, giết người không chớp mắt. Thực tế, tử tù trướcmặt tôi hoàn toàn không giống, thậm chí toàn thân không có một điểm gì giống như tôi tưởng tượng trước đó. Anh ta là một thanh niên bình thường, đại khái khoảng 26 tuổi, tướng mạo rất bình thường, bình thường ...