Danh mục

Gió Của Ngày Mưa

Số trang: 3      Loại file: pdf      Dung lượng: 109.37 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (3 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chủ nhật im lìm. Nằm trong chăn nghe hơi nước xông lên tự đất, tiếng nhạc dìu dịu chảy lan khắp phòng, Nguyện hờ hững lật mấy tờ báo, mắt bâng quơ nhìn theo dăm mạng nhện vương trên trần nhà. Chao ôi, "Bông hồng vàng" của Pauxopxki vẫn không đủ sức khuyến dụ đôi mắt cô bé mở ra chứ đừng nói đến độ vài tờ báo xưa lơ xưa lắc. Căn phòng quá nhỏ mà nốt nhạc quá mênh mông, e chừng không giữ nổi tiếng hát bằng mấy mảnh ván gỗ này quá. Nguyện rùng mình bởi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gió Của Ngày Mưavietmessenger.com Đông Hà Gió Của Ngày MưaChủ nhật im lìm. Nằm trong chăn nghe hơi nước xông lên tự đất, tiếng nhạc dìu dịu chảy lankhắp phòng, Nguyện hờ hững lật mấy tờ báo, mắt bâng quơ nhìn theo dăm mạng nhệnvương trên trần nhà. Chao ôi, Bông hồng vàng của Pauxopxki vẫn không đủ sức khuyếndụ đôi mắt cô bé mở ra chứ đừng nói đến độ vài tờ báo xưa lơ xưa lắc. Căn phòng quá nhỏmà nốt nhạc quá mênh mông, e chừng không giữ nổi tiếng hát bằng mấy mảnh ván gỗ nàyquá. Nguyện rùng mình bởi lời ai cất lên như bật tung trái tim đang muốn nhảy lò cò củamình. Có những niềm riêng lòng không nói hết.... Cô kéo chăn trùm kín mít, cơ hồ dư mộtchút nào ra ngoài sẽ bị mưa thình lình nhảy vào tóm đi mất.Mưa vẫn lần khân buông từng chùm nước xuống gõ mái hiên nhà. Nguyện vẫn nằm lì trongchăn thi gan cùng mưa mà ước ao một ly cà phê, phải cà phê đá mới đúng điệu, phải gócquán ấy, chỗ ngồi ấy mới mê ly. Nguyện bần thần nhớ đến anh, chao ôi là nhớ. Không phảilà người yêu, trăm phần trăm không phải! Chẳng gì thì Nguyện cũng có người gọi là yêu rồi,và anh ấy đang ở xa rất xa. Còn anh, cô xem như một người anh trai chính hiệu con naivàng. Anh cũng thương cô bằng một đứa em gái bé bỏng để chiều chiều cùng dung dăngtrên phố gây sự hiểu lầm cho thiên hạ, rồi thích thú cười vang. Ý nghĩ về anh, về một ly càphê thơm nồng dứt Nguyện ra khỏi tấm chăn. Cô bật tung người theo điệu nhạc và loángmột cái đã gọn gàng trong chiếc áo mưa tiện lợi, lò dò dắt xe ra khoảng sân lấm nước, lóccóc đạp xe xuống phố, đến quán quen.Chao ôi, anh đã ngồi đó, mái tóc bù xù hất nghênh, điệu cười muôn thuở thay lời chào.Nguyện dựng xe, phụng phịu lột áo mưa và lặng lẽ kéo ghế ngồi bên. Chị chủ quán nháymắt đầy ý nghĩa và bưng thêm một ly cà phê đá. Quán vắng, chỉ hai anh em ngồi bên nhaulàm răng người ta không khỏi dị nghị?! Ngoan ngoãn tự mình pha cafe, Nguyện vô tình làmvấy ra tay. Dường như chỉ chờ có thế anh mới lên tiếng, nửa như than phiền nửa nhưthương cảm. Em vụng rứa, làm răng khỏi làm hư những chuyện to tát hơn?. Nguyện imlặng, thì có bao giờ anh khen Nguyện lấy nửa lời, lúc nào cũng than vãn chê hết chỗ nói màthôi. Cô biết, ấy là anh thương cô lắm lắm. Ừ, nghĩ cũng buồn cười, không dưng chẳng bàcon họ hàng, chẳng yêu đương nhì nhằng tán tỉnh như tụi bạn đồng lớp, cô và anh lạithương nhau hơn tất thảy mọi thứ trên đời sau một câu đề nghị bất ngờ của cô: Anh làmanh của Nguyện nghe!. Chỉ một tiếng ừ thanh thoát mà tất cả bỗng trở nên nhẹ nhõm lạkỳ.Ly cà phê vơi vơi. Quán mở tiếp một băng nhạc để làm lảo đảo lòng người. Hạnh phúc tôitừ những ngày con nước về.... Nguyện run bắn trong tiếng hát Tuấn Ngọc. Xui chi bài hátnày mở vào lúc trời đang mưa? Anh thì vẩy tàn thuốc, rít một hơi dài rồi búng mạnh ra xa.Rất lâu, chừng như để Nguyện đủ choáng váng trong cơn sốt bất ngờ của mình, anh quaylại, đặt bàn tay mềm ấm lên đôi tay lạnh buốt của cô, dịu dàng trách: Sao trời lạnh vậy màem không mang theo áo lạnh?. Cô bật cười, quên hai giọt nước mắt vừa lăn xuống rấtnhanh: Chỉ là mưa thôi anh, ai trời tháng sáu lại mang áo lạnh. Anh háy mắt, cười lớn vàbúng vào mũi Nguyện. Khờ ơi là khờ! Ít ra anh cũng đã đạt được mục đích là làm cho emcười. Như vậy có mang tiếng là ngớ ngẩn cũng không sao. Nguyện chưng hửng, thì ramình đã bị anh lừa một vố nhưng không lẽ lại xịu mặt khi lỡ cười?! Cô bất cần duỗi chântrên một chiếc ghế nhỏ kê trước mặt, vòng tay ôm gáy. Anh này, ngày mưa anh thích chi?Anh chồm người về phía trước, tay chống cằm tư lự, cứ như là cho phù hợp với câu trả lờicủa mình ấy. Ngày mưa anh thích sự yên ổn của trái tim. Vậy trái tim anh ngày nắng cũngbị nhức đầu hở. Nguyện cười thích thú. Anh nhăn mặt. Không, ngày nắng nó thường bêunắng, dễ bị cảm hơn chứ. Ấy là anh lại trêu cô nữa rồi. Bao giờ anh cũng vậy! Không, bâygiờ Nguyện thích sự nghiêm túc hơn. Cô sửa lại thế ngồi nghiêm nghị, tréo chân một cáchmệnh phụ rồi trầm ngâm tựa quý bà ngoài bốn mươi. Ngày mưa em thích gió. Anh xoayngười sang cô, nhíu mày cong y như một dấu hỏi. Nguyện lại buông lỏng người, nét mặt dịudàng, tay gõ vào thành ghế theo một bài hát quen thuộc. Tại sao ở đâu âm nhạc cũng quyếnrũ cô đến dường vậy, cô không tài nào hiểu nổi.Rồi cô hát theo cassette một cách rõ to Cho em một ngày một ngày thôi. Một ngày khôngkhắc khoải chờ đợi.... Nguyện biết anh rất mê nghe chất giọng khàn khàn mà thanh âm lạivô cùng trong trẻo của cô nhưng lúc này đây cô cảm thấy buồn quá. Giá mà không có anhngồi đây cô đã òa lên khóc. Ừ, ngày gió, ngày mưa. Gió của ngày mưa. Ngày mà Nguyện vàÐông đã dắt nhau chạy trốn dưới từng mái hiên tránh cơn bão òa về. Trả giá cho một lầnbướng bỉnh của cô là cánh tay bầm tím của Ðông bị cành đây đằn phải lúc kéo cô chạytránh gió mưa. Chiều ấy đài báo bão, vậy mà Nguyện cứ nằng nặc bắt Ðông chở ra ngoại ôhóng gió. Ðông đã phải chịu thua trước vầng trán lì lợm, khóe môi dỗi hờn và ánh mắt lo ...

Tài liệu được xem nhiều: