Danh mục

Gió cuốn hoa bay.

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 151.30 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mùa hoa nở tôi đứng thẳng nhìn bồ công anh trắng xóa, tựa nước mắt kỉ niệm nhẹ nhàng bay theo thời gian . Đôi mắt đen lần đầu thấy anh cũng mùa hoa nở , bãi cỏ trong vườn đủ sắc màu. Anh đứng đó , bên vệ cỏ dại đồng hoa ,đôi mắt thanh tú đưa qua đất trời.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gió cuốn hoa bay. Gió cuốn hoa bay. Tác giả : Santiago.Mùa hoa nở tôi đứng thẳng nhìn bồ công anh trắng xóa, tựa nước mắt kỉ niệm nhẹ nhàng bay theo thời gian . Đôi mắt đen lần đầu thấy anh cũng mùa hoa nở , bãi cỏ trong vườn đủ sắc màu.Anh đứng đó , bên vệ cỏ dại đồng hoa ,đôi mắt thanh tú đưa qua đất trời. Cao hơnmét bảy , vóc người cùng cái nhìn xa xăm như một vị thần . Anh khiến tôi hồ nghivề việc anh có phải là một vị thần hay không dưới cái ánh sáng chiều dìu dịu. Tôi ngồi dưới gốc táo bâng quơ cầm lấy thỏi chì đen vẽ anh , khuôn mặt, đôi mắt , môi... Tôi không biết ánh nhìn của anh hướng về đâu , xa quá.Tôi cũng không biết lúc đó anh đã nhìn thấy cô gái tóc đen xõa dài , mặc chiếc áokhoác chùng đầu gối ngồi thu bên gốc cây to. Anh để cho tôi vẽ xong bức tranh... Ngày thứ hai bên hồ nước công viên, tôi vẽ tặng bạn . Cả đời tôi chỉ thích ghi lạihình ảnh bằng ngòi chì trên giấy , ghi lại cả cảm xúc của mình. Lẫn trong đám giấy lôi thôi , thấy bức vẽ anh , tôi kí tên chữ Khánh Linh rồi đặt sang bên cạnh.Gió thổi lá bay cuốn theo cả giấy vẽ , tôi không tìm lại được bức vẽ gương mặt anh trầm tư bên đồng hoa.Ngày thứ ba ra công viên ghế đá , trà sữa và giấy vẽ , có người đứng trước mặt tôi chìa ra bức tranh bị mất gọi : Khánh Linh. Là anh , vẫn như thế cuốn hồn người như gió cuốn hoa. Anh nhẹ cười. Tôi biết anh lúc đó . Anh sinh viên năm ba Y dược. Anh là Hoàng. Anh không thích học y , bố mẹ bắt nên vào, anh sẽ trở thành bác sĩ . Một buổi chiều anh ngồi cạnh tôi đọc một bài báo có nhan đề về hạnh phúc: Em nói xem hạnh phúc là gì ? Lúc nhỏ em muốn có một hộp màu , muốn lắm , mặc dù nhà lúc đó nghèo nhưngbố vẫn mua cho. Anh chỉ cảm nhận hạnh phúc ,không định nghĩa được,có lẽ đến từ những gì đơn giản thôi Anh im lặng không nói câu nào,anh vốn đã ít nói. Mỗi chiều chủ nhật ra công viên lại thấy anh ngồi cạnh bên , mãi cũng quen. Tôi không có nhiều cảm xúc với mọi người bên ngoài , kể cả những sự vật, chỉnhìn lướt qua hay tiếp xúc chứ mặc nhiên không có ý niệm cảm thấy vui vẻ , hạnh phúc hay nó thế này thế kia, ngoại trừ anh. Tôi chỉ muốn mọi thứ thật nhẹ nhàng , tôi đơn giản hóa mọi thứ , cái quan trọng nhất trong cuộc đời tôi có lẽ là tự do. Tự do như gió. Anh với tôi lại là gió. Cơn gió không chạm vào tay tôi.Một vài năm sau trên cỏ xanh mọc nghiêng triền đê , chiều đổ bóng mặt trời .Anh lại hỏi tôi: Yêu thương là gì ? Tôi nhìn mây đỏ màu lãng đãng trôi, như tâm trong con người dịu lại mỗi hoàng hôn khi ở chốn thôn quê.Tháo chiếc nhẫn ở ngón trỏ đang đeo ra , tôi trả lời: Em rất thích có một chiếc nhẫn bạc , nhất định phải bằng bạc , mẹ mua cho emcái nhẫn này vì nghĩ nó được làm bằng chất liệu đó , nhưng mẹ bị người bán hàng lừa Rồi sao nữa ? Anh hỏi. Em vẫn đeo , mặc dù nó không phải thứ thích mang bên mình, bởi vì nó là chiếcnhẫn mẹ đã mua tặng em. Anh có thể thấy yêu thương rõ ràng qua hành động , cảm nhận được thì rất tuyệt Bao giờ anh mới cảm nhận được như em ? Nghe em nói dễ quá Khi anh sống sẽ có nhiều thứ tốt tự dưng nó đến... Anh im lặng gật đầu. Một năm sau nữa ,công việc của anh thăng tiến rất nhiều một phần vì sức ảnhhưởng của cha mẹ, anh không cùng ngồi bên tôi khi vẽ tranh nữa, một chút buồn , một chút nhớ ... Hôm rảnh rỗi hiếm hoi anh kể cho tôi nghe về bạn gái của anh . Cô gái rất xinh đẹp , thông minh và hiền lành nhất mà anh từng thấy. Tôi cười góp chuyện . Nặng nề xen ngang đôi chút. Rồi đến một ngày tôi nhận được thiệp mời đám cưới, mùi giấy thơm phảng phất khi tôi mở ra , và tôi thấy tên anh cùng cô gái đó. Buồn lại hiện lên len lỏi vào trong tôi.Đám cưới, tôi vẽ lại cô dâu của anh, một người con gái thật tinh khiết. Tôi đề chữ Khánh Linh và tặng lại hai bức tranh . Tôi cảm thấy thật yên bình , nhìn dáng người anh đứng cạnh cô dâu nhỏ bé của mình.Ngày anh thật sự rời xa tôi cũng nhẹ nhàng như ngày anh đến bên cạnh , gọi tên tôi : Khánh Linh Và nhẹ cười. Những năm sau đó không còn anh ngồi cùng ngoài công viên. Mãi cũng thành quen. Buổi triển lãm tranh của tôi, anh đến. Anh cúi người trỏ vào bức tranh sáp dầu tôi ...

Tài liệu được xem nhiều: