Thông tin tài liệu:
… Vân bắt đầu có đôi chút khó chịu, nhưng vẫn cố bình tĩnh: - Anh xem này, em mới làm móng, là thiết kế riêng có gắn đá quý đấy! - …… Cô giơ bàn tay ra trước mặt người yêu nhưng anh vẫn chẳng có phản ứng gì, tiếp tục chơi bản nhạc buồn kia.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Goodbye Go oodby yeĐây là ttruyện ngắ do mình viết, nhưn ý tưởng thì là từ 1 mẩu truyệ tranh rất ắn ng ện tngắn có tên Thiên thần và á quỷ mì tình cờ đọc được cách đây 4 năm. Hôm ó n ác ình ờ mtrước đa tâm trạ nghe b Goodby - Avril Lagvine xong chợt n ra rồi b ang ạng, bài ye nhớ bắttay vào viết. Mình chỉ dựa v những gì mình nh vì cũng đã đọc cá đây mộ h vào hớ, g ách ộtthời gia dài. anTên truy là Goo yện odbye vì m mình lấy cảm hứng từ bài hát nà m ày.Mình hi không có thời gia để hoàn thành long fic Em t iện an g thuộc về ai bù lại m i, mìnhsẽ up on ne-shot này lên. yMong c bạn sẽ ủng hộ các ủTên tác giả: Alys Phan c ssa uyện: GoodbyeTên truThể loạ Roman ại: nceNhân v Phong Vân, Bạch Linh. H là nhữn người t nào th bạn hãy tự vật: g, Họ ng thế hìkhám p và đưa ra những cảm nhậ riêng. phá a ậnPhong – một giám đốc trẻ có tài kinh d m ó doanh, sở h vẻ đẹp nam tính khiến bao cô hữu pgái si m mê.Vân – c gái độc nhất của ô hoàng trong lĩnh vực bất động sản, từ là hoa con c ông g h ừngkhôi trư ường Đại học Ngoại T h Thương ng còn là sinh viên. gàyTrai tài, gái sắc, họ đến với n , h nhau âu cũ là lẽ th ũng hường tình… *****Vân ngh thấy tiến đàn. Cô nhẹ nhàn bước vào căn phòn đang để mở cửa. he ng ô ng o ngPhong t đẹp bê chiếc gra piano màu trắng sang trọng Vân mỉm cười. Cô đã thật ên and g. m ôchọn cá đàn đó hô đi sắm đồ nội thấ cho căn n mới củ hai người. Hai tuầ ái ôm m ất nhà ủa ầnnữa Pho và Vân sẽ cưới n ong n nhau.Dường như Phong không nh ra sự h diện củ Vân, vẫ say sưa c g hận hiện ủa ẫn chơi đàn. M Mộtbản nhạ buồn. Vâ nhẹ nhà lên tiến ạc ân àng ng:- Phong! Sao hôm nay anh lại chơi một bài buồn thế này?- ……Im lặng. Vân thấy bất ngờ. Bình thường, khi thấy cô xuất hiện, dù là đang làm bấtcứ điều gì Phong cũng sẽ dừng lại, nhìn Vân cười và hôn vào môi cô thật dịu dàng.- Anh sao vậy?- ……Vân bắt đầu có đôi chút khó chịu, nhưng vẫn cố bình tĩnh:- Anh xem này, em mới làm móng, là thiết kế riêng có gắn đá quý đấy!- ……Cô giơ bàn tay ra trước mặt người yêu nhưng anh vẫn chẳng có phản ứng gì, tiếptục chơi bản nhạc buồn kia.- Anh mới tập à? Bài gì mà say hơn cả say em thế?- ……Từ nhõng nhẽo, cô trở nên bực mình:- Này, anh mà không trả lời là em đi đấy!- ……Vân nói xong thì tức tối quay lưng định bỏ đi. Bỗng Phong dừng lại giây lát, rồigục xuống đàn. Một âm thanh chói tai vang lên. Các phím đàn nằm dưới cánh tayanh như đang hét lên tuyệt vọng.Vân quên hết bực mình, chạy ra bên Phong:- Anh, anh sao thế?Đôi vai anh rung lên. Anh…đang khóc? Vân đưa tay đến gần lưng người yêu.- Dừng lại!Một giọng nói trong trẻo, ngọt ngào cất lên. Hướng theo tiếng nói đó, Vân nhìnthấy một cậu bé chừng mười sáu tuổi đứng ở cửa, mặc một bộ đồ trắng kì quái.Thấy Vân ngơ ngác không hiểu, cậu ta nói tiếp:- Đừng chạm vào anh ấy.Vân nhìn kĩ. Cậu ta đẹp, rất đẹp. Đến nỗi làm mọi thứ xunh quanh trở nên lu mờ.Đến nỗi cô chẳng nói nổi tiếng nào. Giọng nói của cậu cũng ngọt ngào mê hoặc.Mất một phút để Vân trở về với thực tại:- Em là ai? Sao em lại ở trong nhà chị?- Tôi là ai rồi cô sẽ biết. Tôi đến là để đưa cô đi.- Đi? Đi đâu? Mà này, em còn nhỏ, bỏ kiểu xưng hô như thế đi nhé. Nếu do lúcnãy chị quên đóng cửa thì thôi, bỏ qua đi, em ra chỗ khác chơi nhé, chị đang bận.Nói xong, Vân nhìn Phong. Anh vẫn gục xuống những phím đàn, không phản ứnggì trước cuộc hội thoại kì lạ ngay bên cạnh mình.- Phong? – Vân lo lắng gọi- Anh ấy không nghe thấy cô nói gì đâu.- Chị đã nói rồi, giờ không phải lúc đùa, em ra khỏi nhà chị ngay đi.- Tôi chỉ có thể rời đi khi có cô đi cùng.Bỗng Phong ngẩng lên rồi đứng dậy. Đi được hai bước, anh loạng choạng. Vân lậptức chạy lại bên ...