Tác giả: mun Người ta nói: “ Gương phản chiếu linh hồn con người.” Người ta nói: “ Gương soi rõ sự thật.” Người ta nói: “ Gương lột trần sự giả dối.” Người ta nói: “ Gương…” . . . “ Đừng! Đừng…! Trong đêm tối, Thanh giật mình tỉnh giấc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gương Gương Tác giả: munNgười ta nói: “ Gương phản chiếu linh hồn con người.”Người ta nói: “ Gương soi rõ sự thật.”Người ta nói: “ Gương lột trần sự giả dối.”Người ta nói: “ Gương…”...“ Đừng! Đừng…!Trong đêm tối, Thanh giật mình tỉnh giấc. Tiếng hét của cô xuyên thấu màn đêmtịch mịch.Bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi nhỉ? Cô cũng không nhớ nữa. Chắc phải lâu lắm, lâulắm rồi cô mới lại mơ về anh.Thanh ngồi dậy, cả người cô mướt mải mồ hôi. Quệt mồ hôi rịn trên trán, cô đưatay với bật công tắc đèn. Trong phút chốc, cả căn phòng lóe lên thứ ánh sáng vàngvọt.Ánh sáng soi chiếu cả căn phòng rộng lớn, Thanh đưa mắt nhìn xung quanh nhưthể đang kiếm tìm. Cô đang kiếm gì đây? Rốt cuộc cô kiếm thứ gì? Căn phòng nàyngoài cô ra đâu còn ai khác. Căn phòng này đã từ rất rất lâu rồi chỉ còn lại mình cô.Thanh co người ôm chăn, cuộn mình lại thành một đống bên đầu giường. Cô đangsợ, giấc mơ vừa xong làm cô sợ.Hai năm rồi, tại sao cô vẫn chưa quên anh? Cô mơ về Lâm. Cô nhớ tới anh. Nhớtới cái ngày anh bỏ cô mà đi. Nhớ tới cái ngày biến cô thành một con người khác.Cái ngày… làm cô đánh mất bản thân… không còn là chính mình.Căn phòng đắm mình trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ kêu “ tích tắc” khôngngừng. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, cô khó chịu vì tiếng kêu của nó, cômuốn đập nó đi. Phải! Cô sẽ đập vỡ nó, vì nó mà cô không thể ngủ tiếp.Nghĩ là làm, Thanh tung chăn rời giường tiến đến bên chiếc đồng hồ. Dù thực chấtđó chỉ là cái cớ vớ vẩn cô đề ra để đổ cơn bực dọc của mình vào đó.Thanh có một thói quen xấu, đó là đập đồ mỗi khi gặp chuyện bực mình, khó chịu.Thanh bắc ghế, leo lên lấy đồng hồ xuống. Mọi hành động của cô đều rất nhanhchóng và vội vã, hơi thở thì dồn dập như thể đang có ai đó thúc ép. Cô đang điên,nhìn cô lúc này thật không khác một người điên. Dù cô không nói, không la hét thìnhững biểu cảm trên gương mặt, mọi hành động của cô đã chứng minh điều đó.Cầm chiếc đồng hồ trên tay, nó vẫn còn đang chạy, Thanh nhếch môi, nở một nụcười quái dị. Rồi cô đưa hai tay cầm nó lên cao, nghiến răng, hai mắt trợn chừng,ra điều dùng sức đập vỡ nó.Nhưng mọi thứ dừng lại trong khoảng khắc, khi trước mắt cô là hình ảnh của chínhmình. Qua chiếc gương trang điểm lớn đối diện, cô nhìn thấy bộ dáng của mìnhtrong đó.“ Trông giống hệt con quỷ cái.”. Cô thầm nói với mình.Rồi Thanh thả chiếc đồng hồ rơi đánh “ bộp” xuống sàn nhà, chậm bước đến chỗchiếc gương. Ánh mắt tập trung vào gương, chăm chú nhìn mọi sắc thái biểu cảmcủa mình qua nó.Cô không biết mình đang làm gì nữa, chỉ biết đi đến trước gương rồi ngẩn ngơngắm hình ảnh mình phản chiếu trên đó. Cô đưa ngón tay gầy guộc của mình chạmlên gương, chạm lên gương mặt xanh xao hốc hác của mình qua tấm kính mỏng.Đây là cô sao?Cô trước đây đâu có bộ dạng đáng sợ này!Mà tại sao cô lại có bộ dạng này?À! Tất cả đều do tên khốn đó....Hai năm trước cô và Lâm yêu nhau. Cả hai đều học chung một trường đại học, vàđều là sinh viên năm hai.Nhớ lúc đó, cô là hoa khôi của học viện Báo Chí, còn anh cũng được mệnh danh làtài tử khoa quay phim của trường. Cả cô và anh đều có rất nhiều người khác giớitheo đuổi, nhưng kì lạ thay lại chẳng chọn một ai.Cho đến một ngày kia, trong thư viện của trường cả hai tình cờ gặp mặt và quenbiết. Một lần, hai lần, rồi ba lần… rất nhiều lần không biết do anh vô tình hay cố ý,mà cô và anh liên tục “tình cờ” gặp nhau,các cuộc trò chuyện cũng dần nối tiếp.Hai bên nói chuyện với nhau rất hợp, sở thích cũng tương đương. Lòng cảm mếncô dành cho Lâm ngày càng nhiều. Dần dà từ tình cảm bạn bè chuyển sang thànhthích.Cô thích Lâm, và dường như anh cũng nhận ra tình cảm ấy của cô. Nhưng cả haicứ vờ đi như không biết một quãng thời gian dài.Cho đến năm ba đại học, vào ngày sinh nhật cô tròn hai mươi tuổi, anh đã tỏ tìnhvới cô: “ Thanh, anh yêu em. Em đồng ý làm bạn gái anh nhé!”Cô khi đó hạnh phúc biết bao khi thấy anh ngỏ lời. Không cần nghĩ, cô liền gật đầuđồng ý, mắt rưng rưng.Chuyện cô và anh yêu nhau rất nhanh đã lan ra toàn trường. Ngay lập tức được chúý, và trở thành cặp kim đồng ngọc nữ nổi tiếng ai ai cũng ngượng mộ.Tình yêu thời sinh viên thật đẹp, Thanh yêu anh hết lòng, anh cũng tận tâm với cô.Mọi thứ giữa Lâm và Thanh đều hòa hợp, thậm chí cô còn cho rằng cả hai sẽ bênnhau mãi mãi đến lúc đầu bạc.Cô đã mơ mộng một cách ngu ngốc thế đấy! Đến mức cho đi tất cả, kể cả thứ quýgiá nhất của đời con gái.Sau khi yêu nhau được một thời gian, cô và Lâm quyết định sống thử với nhau nhưvợ chồng gần một năm trời. Cả hai thuê nhà trọ ở bên ngoài trường, sống với nhauở đó.Cuộc sống sinh viên đâu có an nhàn sung sướng, huống hồ cả hai là người ngoạitỉnh.Chỗ ăn, chỗ ở, sinh hoạt hằng ngày đều phải phụ thuộc vào trợ cấp gia đình. Ởkí túc còn đỡ, đằng này cả hai lại quyết định ra ngoài ở riêng, với sinh hoạt phí ít ỏicủa hai bên, riêng đóng tiền thuê nhà không đã đủ mệt, chứ đừng nói tới phí sinhhoạt hằng ngày.Bần cùng bất đắc dĩ chẳng còn cách nào khác, cô buộc phải kiếm việc làm thêm đểtrang chải cuộc sống cho cả hai.Cô không giống Lâm, cô học bên khoa xã hội nên việc học nhẹ nhàng hơn bênquay phim. Anh vì đi quay suốt nên lấy đâu ra thời gian rảnh làm thêm. Thành rachỉ có mình cô đi làm, sáng cô đi học, chiểu cô đi làm phục vụ ở quán cà phê tốimịt mới về.Dù cuộc sống có chút vất vả nhưng cô vẫn vui vẻ chấp nhận vì yêu Lâm. Anh cũngthương cô vất vả mà quan tâm cô rất nhiều. Và cô rất hạnh phúc về điều đó.Nhưng sự đời đâu phải lúc nào cũng như mong muốn. Nếu chiều theo ý người thìđã chẳng phải đời. Vì một ngày không may kia, cô đã bắt gặp anh cùng cô bạn thânnhất của mình – cái Thảo, đang cùng anh âu yếm trong phòng trọ của hai người,trên chính chiếc giường cô và anh đêm đêm đầu ấp tay gối.Cô khi đó nóng đến phát điên, cả người như bị thiêu đốt. Đau lòng, phẫn uất vàcăm hận đan xen nhau khi chứng kiến cảnh tượng này. Tại ...