Thông tin tài liệu:
1. Entry cũ "Trái tim Thiên Bình giống như đám mây trên bầu trời, tôi có thể nhìn ngắm, nhưng không thể nắm nó trong tay. Trái tim Thiên Bình cũng là gió, gió lãng du và bất định, gió chẳng có nhà, gió thổi đến bất cứ nơi đâu nó đến,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hấp lực của trái bơ Hấp lực của trái bơ 1. Entry cũ Trái tim Thiên Bình giống như đám mây trên bầu trời, tôi có thể nhìn ngắm, nhưng không thể nắm nó trong tay. Trái tim Thiên Bình cũng là gió, gió lãng du và bất định, gió chẳng có nhà, gió thổi đến bất cứ nơi đâu nó đến, dù không biết rằng một ngày vô tình gió làm một chiếc lá rời cây.Trái tim Thiên Bình cũng giống như ngựa hoang, mải miết chạy giữa thảo nguyên. Ngựa hoang tự do và phóng túng, chẳng bao giờ để bị kìm ***, chẳng bao giờ để bị khuất phục bởi bất kỳ ai. Trái tim Thiên Bình cũng giống như đại dương, đại dương bề ngoài bình yên nhưng trong tâm dậy sóng, tưởng có nhìn thấu suốt nhưng rốt cuộc chỉ nhìn thấy ảo ảnh mà thôi ...Đó là một entry tôi đã viết cách đây rất lâu, khi vẫn còn 360 blog. Tôi cũng không nhớ chính xác mình đã viết entry đã trong tâm trạng như thế nào. Nhưng có lẽ khi đó tôi đã rất buồn, vì bây giờ đọc lại tôi vẫn thấy tim mình nhói đau. Có những người tựa hồ sinh ra đã có một chất phát sáng kỳ lạ, chẳng cần làm gìnhưng lại khiến ánh mắt người khác không thể rời mắt. Tôi nghĩ cậu ấy cũng giống như thế. Tôi thích nhìn cậu ấy, thích cái cách cậu ấy làm tươi mới nhịp sống xungquanh bằng nụ cười của mình, thích cái cách cậu ấy khuấy động cuộc sống của tôi mỗi khi cậu ấy bước qua, và thích cả những phút trầm tư hiếm hoi của cậu ấy. Lớp tôi và lớp cậu ấy cách nhau một dãy hành lang dài hun hút. Nhưng giờ ra chơi, tôi cứ hay đứng hành lang lớp mình nhìn chếch về phía lớp cậu ấy. Cậu ấy thường đứng ở đó và nhìn xuống sân trường, chẳng biết cậu ấy tìm thấy gì hay hoở đâu. Cậu ấy cứ nhìn xuống khoảng sân đầy nắng ấy, còn tôi cứ luôn nhìn cậu ấy và vì thế ánh mắt của chúng tôi mãi mãi chẳng thể giao nhau. Tại tôi, tại cậu ấy, hay tại dãy hành lang dài hun hút ...??? 2. Bơ và Dâu tâyTôi không phủ nhận mình là người ngọt ngào. Tôi sống nội tâm và ưa thích nhữngviệc làm mang lại niềm vui cho người khác. Toi thích thỉnh thoảng đặt lên gối bố mẹ một tấm thiệp chúc ngủ ngon. Tôi thích gửi tin nhắn kể cả những câu truyện cười cho những người tôi yêu quý vào mỗi buổi sáng thay cho lời chúc : Hãy bắt đầu mỗi ngày mới bằng một niềm vui. Tôi thích tự tay gói quà sinh nhật bạn và tự làm những tấm thiệp thật kỳ công. Tôi thích trồng hoa và tự trang trí cho căn phòng nhỏ của mình. Nhưng không phải ai cũng biết đến một tôi như thế. Họ chỉbiết đến một tôi khá im lặng, một tôi ít cười và không dễ hòa đồng, một tôi khá khó tính và khắt khe với bản thân. Và vì thế tôi không bao giờ muốn thể hiện một cái tôi khác đi.Tôi hay liên tưởng mình với quả bơ. Qủa bơ tuy vỏ xù xì xấu xí nhưng bên trong lại mịn màng và có vị rất ngậy. Nếu bạn chỉ nhìn thấy quả bơ mà chưa bao giờ ăn nócó lẽ bạn sẽ không bao giờ nghĩ nó như vậy. Bơ ngậy nhưng không ngọt vì thế bạnsẽ không bao giờ cảm thấy ngán (trừ khi bạn cho vào máy sinh tố quá nhiều đường sữa). Nhưng nếu phải lựa chọn giữa môt rừng trái cây mà bạn chưa bao giờ nếm thử, bạn có dũng cảm chọn một trái bơ xấu xí xù xì với hy vọng nó sẽ ngon không. Hay bạn sẽ chọn dâu tây, một loại quả thật nhỏ nhắn và xinh đẹp. Dâu tây thật đẹp mắt, luôn tươi mọng, có vị thanh lại chua chua ngọt ngọt rất ngộ nghĩnh. Đó có thể là một loại trái cây hoàn hảo cả trong lẫn ngoài. Dâu tây khiếntôi nhớ đến Jody. Jody giống như một quả dâu tây vậy. Dâu tây khác hoàn toàn với bơ cũng giống như Jody khác hoàn toàn với tôi vậy. Thế giới của Jody rực rỡ và sống động với những người bạn nổi bật và đáng yêu. Trong thế giới ấy Jody giống như một cô công chúa nhỏ luôn nhận được sự tán dương của tất cả mọi người. Đó là tất cả những gì mọi người biết khi nhìn vào thế giới của cô ấy. Nhưng tôi biết một bí mật lớn hơn... 3.Tôi và JodyTôi từng có một cái 360. Nó đơn giản và cũng ít friends như chính chủ nhân của nó ngoài đời. Lớp tôi muốn hầu hết mọi người đều có blog để tiện cho những hoạt động tập thể. Blog của tôi chỉ đơn giản là phương tiện để thông qua đó tôi có thể nhận tin tức của mọi người. Nó đã không làm đúng chức năng của mình vì đã chẳng thể hiện được tý cảm xúc của chủ nhân nó - là tôi . Blog của Jody thì hoàn toàn khác. Nó lung linh và rất nhiều thứ hay ho. Những video vui nhộn, những người bạn đình đám, những hình ảnh dễ thương. Jody rất ít khoe ảnh trên blog nhưng nhìn avata của cô ấy, mọi người đều nhận xét đó là một cô gái rất xinh với mắt to tròn, làn da trắng và đôi môi chúm chím. Đặc biêt, Jody có những entry rất ngộ nghĩnh. Giàu cảm xúc và rất thật, luôn khiến người khác hứng thú một cách kỳ lạ, Jody chỉ đơn giản kể về những ...