Danh mục

HẬU ĐẢO CHÁNH

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 141.71 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

HẬU ĐẢO CHÁNHSau khi trình cho ông Cẩn biết hung tin về Tổng Thống Diệm và ông Cố Vấn Nhu, tôi lên văn phòng cho anh em trong văn phòng giải tán. Tôi trở về nhà được chừng nửa giờ, khoảng 10-11 giờ ngày 2 tháng 11, thì hai ông Lãnh Sự và Phó Lãnh Sự Mỹ đến gặp, Ông Lãnh Sự Helble cho tôi biết: "Chúng tôi vừa nhận được lệnh Tòa Đại Sứ mời ông Cố Vấn tạm lánh qua bên Tòa Lãnh Sự chúng tôi. Chúng tôi sẽ bảo vệ ông Cố Vấn cũng như đã bảo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
HẬU ĐẢO CHÁNH HẬU ĐẢO CHÁNHSau khi trình cho ông Cẩn biết hung tin về Tổng Thống Diệm và ông Cố Vấn Nhu,tôi lên văn phòng cho anh em trong văn phòng giải tán. Tôi trở về nhà được chừngnửa giờ, khoảng 10-11 giờ ngày 2 tháng 11, thì hai ông Lãnh Sự và Phó Lãnh SựMỹ đến gặp, Ông Lãnh Sự Helble cho tôi biết:Chúng tôi vừa nhận được lệnh Tòa Đại Sứ mời ông Cố Vấn tạm lánh qua bên TòaLãnh Sự chúng tôi. Chúng tôi sẽ bảo vệ ông Cố Vấn cũng như đã bảo vệ ôngThích Trí Quang.Và ông Phó Lãnh Sự Mullen nói với tôi:Riêng phần ông và gia đình ông, xin mời qua tạm trú bên nhà tôi. Chúng tôi đã cósẵn chỗ cho mọi người trong gia đình ông.Tôi nghĩ thầm, bây giờ đưa vợ con qua nhà ông Mullen chẳng biết họ có thể bảovệ cho mình đến mức nào, mà lại có thể làm cho tình trạng thêm phức tạp. Tôi trảlời hai ông:- Tôi thực sự cảm động trước hảo ý của Tòa Đại Sứ và của hai ông. Về việc TòaĐại Sứ Hoa Kỳ mới ông Cố Vấn tạm lánh qua Tòa Đại Sứ ở đây, tôi sẽ lên trìnhông Cố Vấn ngay. Riêng phần tôi, tôi xin thay mặt cả gia đình hết lòng cám ơnlòng quảng đại của ông Mullen, đã sẵn sàng và muốn cho gia đình tôi qua tạm trúbên nhà ông trong những ngày này. Nhưng tôi xét, riêng phần tôi không có gì đánglo ngại. Vì tôi là một Quân Nhân, được biệt phái đến làm việc với ông Cố Vấn,Bây giờ chuyển qua một chế độ khác, tôi lại trở về phục vụ một đơn vị Quân Độithôi. Tôi nghĩ không có gì nguy hiểm cho chúng tôi lắm.- Điều đó tùy ông. Nhưng tôi muốn nhắc lại rằng, khi nào ông cảm thấy nguy hiểmcho ông, bất cứ ngày hay đêm, ông hãy đem cả gia đình qua bên nhà tôi. Chúngtôi luôn sẵn sàng có đủ chỗ ăn ở cho gia đình ông.- Ông Mullen à! Tôi hết xúc động trước lòng tốt của ông đối với chúng tôi. Tôi sẽsẵn sàng làm phiền ông khi cảm thấy cần thiết. Cám ơn ông rất nhiều.Về vấn đề tỵ nạn của ông Ngô Đình Cẩn, bà Marguerite Higgins kể rằng: Đêm thứbảy, 2. 11 theo lời yêu cầu của bà Ngô Đình Nhu, bà Higgins điện thoại hỏi ôngRoger Hilsman, Phụ Tá Ngoại Trưởng Rusk, về trường hợp ông Ngô Đình Cẩn,ông Hilsman trả lời: Ông ta có thể được tỵ nạn, nếu ông ta muốn. (VNON. Trang 225)Sau khi hai ông Lãnh Sự và Phó Lãnh Sự rời nhà tôi, tôi lên trình ông Cẩn lời mờicủa Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ, ông bảo tôi:Chú qua nói với họ, tôi còn bà mẹ già, tôi không thể xa mẹ tôi được. Nếu họ nhậncả bà thì tôi qua, bằng không thì thôi.Từ nhà ông Cẩn ra, tôi đến thẳng Tòa Lãnh Sự Mỹ, chuyển lời yêu cầu của ôngCẩn đến hai ông Lãnh Sự và Phó Lãnh Sự. Ông Lãnh Sự trả lời:- Chúng tôi chỉ nhận được lệnh mời ông Cố Vấn. Bây giờ ông Cố Vấn muốnchúng tôi nhận cả bà mẹ thì phải chờ chúng tôi xin lệnh Tòa Đại Sứ.- Vâng, xin ông cứ làm tất cả những gì ông cần phải làm, và xin cho tôi biết kếtquả càng sớm càng tốt.Tôi trở lại trình cho ông Cẩn biết ý kiến của ông Lãnh Sự. Trở ra, tôi lái se điquanh mấy đường chính trong Thành Phố, tình hình vẫn yên tĩnh không có gì náođộng. Suốt buổi chiều hôm ấy tôi không dám rời nhà, có ý đợi Tòa Lãnh Sự Mỹcho biết kết quả về lời yêu cầu của ông Cẩn. Bắt đầu khoảng hơn 3 giờ chiều, mộtchiến xa lâu lâu lại chạy ngang qua nhà tôi. Thấy có vẻ bất thường, tôi lái xe lênnhà ông Cẩn xem có gì xảy ra không. Gần đến nơi thấy một chiến xa đứng ngaygóc ngã tư Nguyễn Trường Tộ (đường đi ngang qua nhà ông Cẩn) và Phan ChuTrinh (đường chạy dọc theo sông Bến Ngự). Chiếc thứ hai đứng trên mé ĐườngPhan Chu Trinh, chận lối cổng sau. Chiếc thứ ba đứng ngay ngả ba đầu ĐườngNguyễn Trường Tộ, trước sân Nhà Thờ Phú Cam. Đến trước cổng chính, thấy cóhai lính thiết giáp đứng gác. Tôi xuống xe xưng tên, cấp bậc và cho họ biết tôilàm việc trong văn phòng của ông Cẩn, tôi muốn vào xem ông có cần gì tôi không.Một trong hai anh lính đã nhã nhặn thưa lại: Xin Đại Úy cảm phiền, chúng emđược lệnh giữ không cho bất cứ ai từ ngoài vô, hoặc từ trong ra.Sau này tôi mới biết chiếc chiến xa lâu lâu chạy ngang qua nhà tôi là do lệnh củaĐại Úy Nguyễn Thế Thanh, một bạn học cùng khóa với tôi. Anh Thanh có cấp bậcsau cùng là Trung Tá, hiện ở Thành Phố Wesminster, Orange County. Anh Thanhlà Trung Đoàn Phó Trung Đoàn 4 Thiết Giáp, khi Chi Đội ¾ chiến xa của anh vừađược đưa qua để thành lập Chiến Đoàn 100 do Thiếu Tá Nguyễn Tuấn chỉ huy,được lệnh đến giữ an ninh khu nhà ông Cẩn, anh đã yêu cầu Chi Đội Trưởng lâulâu cho một xe đảo qua nhà tôi, đề phòng có chuyện bất trắc xảy đến với gia đìnhtôi trong tình hình bất ổn lúc ấy.Tuy là bạn cùng khóa, thân thiết và thường gặp nhau mỗi lần anh Thanh từ QuảngTrị về Huế thăm ông bà ngoại các con anh. Nhưng suốt những năm tôi làm việccạnh ông Ngô Đình Cẩn, anh không hề nhờ vả bất cứ một điều lớn nhỏ gì. Vậy màkhi xảy ra những đổi thay đầy nguy hiểm, anh đã không e dè, ngang nhiên biểu lộmột tình cảm thật đặc biệt đối với tôi. Đến khi tôi được đưa vào Sài Gòn bỏ lại vợcon ở Đà Nẵng, anh đã lui tới giúp đỡ bất cứ chuyện gì vợ con tôi cần đến anh,cho đến khi vợ con tôi được an toàn vào Sài Gòn. Tôi vô cùng cảm phục tínhcương trực và dũng k ...

Tài liệu được xem nhiều: