Danh mục

Hermann Hesse Câu chuyện dòng sông_2

Số trang: 65      Loại file: pdf      Dung lượng: 332.86 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 7 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

mỗi năm một trầm trọng. Như một chiếc áo dần cũ theo thời gian, mất dần vẻ chói sáng, bạc màu và nhăn nheo, viền áo nứt rạn,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hermann Hesse Câu chuyện dòng sông_2 Hermann Hesse - Câu chuyện dòng sông Như một tấm màn, một dải mù sương mong manh, sự mệt mỏi chánchường trùm lên Tất Đạt mỗi ngày một dày nặng, mỗi tháng một đậmmàu, mỗi năm một trầm trọng. Như một chiếc áo dần cũ theo thời gian, mất dần vẻ chói sáng, bạc màu và nhăn nheo, viền áo nứt rạn, đườngchỉ bị sờn, đời sống mới mà Tất Đạt bắt đầu sau khi từ giã Thiện Hữucũng trở nên cũ dần. Nó cũng mất dần sắc màu theo năm tháng: lằn xếp và vết bẩn dồn dập thêm, ảo tưởng cùng sự ngấy chán buồn nôn đã chực sẵn, nấp kín hoặc ló dạng ở vài nơi. Tất Đạt không chú ý đến. Chàng chỉ để ý rằng tiếng nội tâm trong sáng đã từng thức tỉnh chàngvà luôn luôn dìu dắt chàng trong những giờ phút tốt đẹp nhất, bây giờ tiếng ấy bỗng im bặt. Nếp sống thế tục đã tóm lấy chàng; lạc thú, tham lam, lười biếng và cuối cùng cả đến tính dồn của, thói tục mà chàng vẫn xem thường,khinh bỉ vì nó điên rồ nhất. Tài sản, vật sở hữu và của cải, cuối cùng đãbẫy chàng. Chúng không còn là một trò chơi, một cuộc đen đỏ; chúngđã trở thành một dây xích, một gánh nặng. Qua ván đỏ đen, Tất Đạt đãđi hoang theo con đường quái gở cong quẹo, xuống cái dốc cuối cùngthấp nhất. Từ lúc chàng thôi còn là một Sa Môn trong tâm hồn, chàngbắt đầu chơi bạc vì tiền và vàng, càng ngày càng hăng hái, một cuộc đỏđen mà như mọi người thường khác: đầu tiên chàng cũng ngồi vào một cách tươi cười và dễ dãi. Chàng là một tay cờ cừ khôi, ít ai dám chơi với chàng vì chàng đặt tiền quá cao và liều lĩnh. Chàng cảm thấy mộtsay mê, một khoái cảm trong sự phung phí tiền vào cờ bạc, một thứ tiềnkhốn nạn. Chàng không thể bằng cách nào khác, bày tỏ một cách rõ rệt và ngạo nghễ hơn lòng khinh bỉ của chàng đối với của cải, thần tượngsai lạc của những thương gia. Bởi thế chàng đặt tiền rất cao, không dèsẻn, tự ghét mình, tự chế nhạo mình. Chàng được hàng nghìn và ném rahàng nghìn, thua tiền, thua đồ nữ trang, thua một ngôi nhà ở thôn quê,lại được, rồi thua lại. Chàng say mê nỗi phập phồng ấy, nỗi phập phồngghê gớm nặng nề mà chàng trải qua trong những ván bài, những sự hồihộp nín thở, với những món tiền cọc rất cao. Chàng yêu thích cảm giác này và liên tục tìm kiếm nó lại, tăng nó thêm lên, kích thích nó, vì chỉ trong cảm giác này chàng mới thấy được một thứ hạnh phúc, một thứ phấn khởi, một đà sống nồng nàn hơn trong cuộc đời tẻ nhạt, vô vị,chán chường của chàng. Và sau mỗi trận thua bạc lớn, chàng lại tận tuỵ kiếm thêm của, hăm hở theo đuổi việc kinh doanh và hối thúc con nợ, vì chàng cần chơi lại, cần phung phí lại, cần phơi bày nỗi khinh miệt của chàng đối với tiền trở lại. Tất Đạt trở nên nóng nảy khi thua bạc, chàng mất bình tĩnh trước những con nợ dây dưa, chàng không còn tử tế với những kẻ ăn xin nữa, chàng không còn muốn cho người nghèomượn tiền hoặc bố thí nữa. Chàng, người đặt cọc hàng mười nghìn vàován bài rồi cười lớn, bây giờ trở nên khắt khe và bủn xỉn hơn trong việc kinh doanh, và đôi khi về đêm chàng lại nằm mộng thấy tiền. Và mỗi khi tỉnh dậy từ cái bùa chú khả ố này, khi chàng nhìn thấy bóng mìnhtrong gương treo ở tường phòng ngủ, nét mặt già hơn và xấu hơn, mỗikhi hổ thẹn và sự buồn nôn xâm chiếm chàng, chàng lại chạy trốn, trốnvào trong ván đen đỏ khác, bối rối trốn vào dục lạc, vào men rượu và từđó, trở lại với lòng hăm hở dồn chứa thêm tài sản. Chàng để mình hao mòn trong vòng luân chuyển vô tri ấy, và già đi, rồi bệnh hoạn. Rồi bỗng một hôm, một giấc mơ làm chàng nhớ lại. Chàng ở lại vớiKiều Lan trong buổi chiều, trong khu vườn chơi xinh đẹp của nàng. Họ ngồi nói chuyện dưới một gốc cây. Kiều Lan đang nói cách nghiêm trọng, sự buồn rầu và mệt mỏi sau lời nói của nàng. Nàng bảo chàng nói cho nghe về đức Phật, và nghe bao nhiêu cũng không đủ đối vớinàng, nào là mắt Ngài sáng trong làm sao, nào là chiếc miệng xinh đẹp và bình an, nụ cười huyền bí, tư thái Ngài đầy vẻ thanh tịnh làm sao.Rất lâu chàng phải thuật cho nàng nghe về đấng Giác Ngộ, và Kiều Lan đã thở dài và bảo:- Một ngày kia, có lẽ không lâu, em cũng sẽ đi theo đức Phật ấy. Em sẽ dâng Ngài khu vườn chơi của em và qui y theo giáo lý của Ngài. Nhưng đoạn nàng quyến rũ chàng, và hết sức nồng say, nàng vồ lấy chàng trong một cuộc ân ái vừa cuồng nhiệt vừa đầy nước mắt, tuồngnhư nàng muốn ép lấy giọt ngọt ngào cuối cùng của thứ khoái lạc phùdu kia. Chưa bao giờ Tất Đạt thấy rõ một cách lạ lùng rằng dục lạc đắmsay gần giống cảnh chết chóc như thế. Chàng nằm bên cạnh nàng, mặt nàng kề sát mặt chàng, và chàng đọc thấy trong đôi mắt nàng, ở khoé miệng nàng lần đầu tiên những dấu hiệu nhắc nhở mùa thu của cuộcđời, những đường nhăn của tuổi tác. Chính chàng, chỉ đang độ tứ tuần,cũng đã thấy xuất hiện những sợi hoa râm trong mớ tóc đen của mình. Sự mỏi mệt đã in dấu trên gương mặt xinh đẹp của Kiều Lan, do bởi tiếp tục một con đường dài không mục đích tươi vui. Sự mệt mỏi và tuổi già đang lộ liễu, ...

Tài liệu được xem nhiều: