Mọi vật đều có đời sống của riêng nó. Ta là huynh đệ với muôn loài, bởi vì muôn loài đã cùng sinh ra từ cái khí của một vũ trụ. Vì lý do đó mà cái căn bản tinh thần của Hiệp Khí Ðạo là cái quan niệm theo đó tình thương yêu rộng lớn của vũ trụ cũng là tình thương yêu của ta. Tuy nhiên, sự thật thì ta sống bằng sự hy sinh của những loài vật khác. Khi ta ăn thịt cá hoặc rau, trái, tức là ta đã lấy mất đời của những...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
HIỆP KHÍ ĐẠO - Chương 13 HIỆP KHÍ ĐẠO Chương 13 PHẦN HAILỐI SỐNG HIỆP KHÍ ĐẠO ĂN UỐNG Mọi vật đều có đời sống của riêng nó. Ta là huynh đệ với muôn loài,bởi vì muôn loài đã cùng sinh ra từ cái khí của một vũ trụ. Vì lý do đó màcái căn bản tinh thần của Hiệp Khí Ðạo là cái quan niệm theo đó tình thươngyêu rộng lớn của vũ trụ cũng là tình thương yêu của ta. Tuy nhiên, sự thật thìta sống bằng sự hy sinh của những loài vật khác. Khi ta ăn thịt cá hoặc rau,trái, tức là ta đã lấy mất đời của những vật đó để ta có thể sống được. Làm thế nào ta có thể giải quyết sự mâu thuẫn giữa lời nói của ta là taphải yêu thương muôn loài, và việc làm của ta là ta phải ăn thịt những loàikhác để sống? Ðạo Phật dạy rằng ta không được sát sinh, nghĩa là khôngđược giết từ con vật cho tới một con côn trùng. Ngày xưa, một người theođạo Phật không được phép ăn ngay đến một miếng thịt. Tuy nhiên, không phải chỉ loài vật mới có đời sống mà thôi, mà mỗithân cây, mỗi lá cỏ đều có đời sống của nó. Tại sao giết một con vật lại là sailầm, mà giẫm chân lên cỏ, hoặc chặt một cành cây, lại không sai lầm? Dướimắt vũ trụ, thì mọi vật đều ngang nhau. Dân Nhật Bản là một dân tộc ưa thích hội hè, đình đám, thích tụ họpvới nhau để ăn, uống, và hò la om sòm. Cái ýnghĩa đích thực của hội hè, lẽtất nhiên, là phải có, nhưng dần dần qua thời gian nó bị mất đi, và chỉ còn lạisự ăn uống và sự la hò mà thôi. Cái ý nghĩa đích thực có thể tìm thấy đượctrong những hội hè như ngày Hội ngũ cốc do những người vừa gặt lúa xonghoặc vừa hái đậu xong tổ chức, hay là ngày hội thợ dệt, hay là ngày hội cádo những thuyền chài tổ chức. Biết rằng chỉ có thể sống bằng những hy sinhcủa những vật khác, cho nên mọi người trong các nghề thường tổ chứcnhững ngày hội để tạ ơn những cuộc đời mà họ phải lấy đi mất để sống. Tuy có một số người tin rằng con người, vị chúa tể trần gian đó, cóquyền ưu tiên muốn làm gì thì làm, nhưng chắc chắn vũ trụ sẽ coi đó là mộtsự tự phụ tự mãn. Tuy ta thường coi một con vật ăn thịt người là một loài giết ngườihung dữ, nhưng từ quan điểm của loài vật thì con người còn hung dữ baonhiêu ! Ðối với loài chim muông, loài thỏ, loài cỏ ngoài đồng kia, thì conngười còn hung dữ đến đâu ? Vũ trụ cho phép ta sống bằng cách hy sinh những loài khác. Ta phảiluôn luôn ý thức được cái ý nghĩa của điều đó. Chỉ an ủi những linh hồn đóbằng cách tạ ơn mà thôi thì không đủ. Như chúng tôi đã nói trong phần đầucòn sách này, ta phải luôn luôn ý thức được rằng chúng ta, những kẻ thamdự vào sự cai quản của vũ trụ, phải hợp tác với sự phát triển của vũ trụ nhưmột kẻ đã được lựa chọn để thay mặt cho tất cả mọi sinh vật khác. Ta hysinh những vật khác không chỉ là để thỏa mãn những ham muốn ích kỷ củata mà thôi. Những loài sinh vật khác chỉ có một cuộc sống có ý nghĩa khi nào tatạ ơn những loài sinh vật đó và cho phép chúng tham dự với ta vào sự caiquản của vũ trụ. Bất cứ loài rau, loài cây, loài vật nào ta ăn, ta phải biết ơnloài đó, để cho những đời sống dùng để nuôi sống cơ thể ta không phí phạm,mà khi chúng đã trở nên máu và thịt của ta, chúng vẫn tiếp tục tham dự vớita vào công cuộc của vũ trụ. Khi một người đem đến cho bạn một gói hàngtừ một nơi xa thật xa, nếu bạn thật tâm cảm ơn người đó và làm mọi thứ đểđãi ngộ người đó, thì người đó sẽ quên hết mọi nỗi khó nhọc lúc đi đườngtới bạn và sẽ vui vẻ. Ngược bằng nếu bạn la lên : « Ông mang cái đồ quỷ đótới đây làm chi !», thì mọi công lao của người đó sẽ chẳng là gì hết trọi.Người đó sẽ bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, và hắn có để tâm thù oán bạn làđằng khác. Ðối với thực phẩm ta dùng cũng thế. Nếu có người tốn công nấu mộtbữa cơm cho bạn và rồi bạn than phiền, « Ai mà ăn được cái đồ này » thìngười đó tất sẽ hết sức bất mãn, và sẽ đâm ra thù bạn. Nếu, trái lại, bạn nói :« Cảm ơn anh đã dọn bữa cơm này cho tôi, trông ngon lắm », thì bạn đã đềnbù cái công lao của người nấu bếp một cách xứng đáng và làm cho hắn vuisướng. Ðối với rau, trái, và loài vật mà ta ăn thịt, điều đó còn đúng hơnnhiều nữa. Cho tới lúc chúng bị làm vật hy sinh, thì chúng đã thi hành nhiệmvụ của chúng xong rồi. Bỗng nhiên, chúng bị hy sinh và làm thực phẩm cho loài người. Nếuta phê bình rằng những thức mà ta sắp ăn không ngon lành gì cả, thì nhữngvật đó nhất định sẽ nổi dóa lên và để tâm thù hằn ta. Nếu ta nói xấu chúng, thì chẳng có lý do nào chúng phải trở thànhmáu ta, thịt ta, hay đồ nuôi ta sống được cả. Những người sống bằng nhữngthức ăn cầu kỳ thường không mấy khỏe mạnh. Trước khi họ đi khám bác sĩvề việc đó, tốt hơn hết là họ phải tự khảo sát lại thái độ tinh thần của họ đã.Những đời sống đã bị hy sinh đó chỉ có thể vui lòng trở thành thịt và máucủa ta nếu ta biết ơn chúng và nói lên sự biết ơn của ta. Ta không có quyền than phiền là thực phẩm này ngon hay không ngon,hoặc là ...