Hãy thành thực. Không những chỉ trong môn Hiệp Khí Ðạo mà thôi, mà bất cứ khi nào bạn học môn gì, thì sự thẳng thắn cũng là thiết yếu. Có người đã bị những kinh nghiệm hồi trước của họ, hay bị kiến thức hồi trước của họ làm hỏng, bây giờ không còn thể học tập điều gì mới một cách cởi mở. Những người như thế mắc phải một tật mà chúng ta gọi là thói xấu. Họ phê phán sự việc đơn thuần trên căn bản của cái kinh nghiệm hẹp hòi của họ và...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
HIỆP KHÍ ĐẠO - Chương 17 HIỆP KHÍ ĐẠO Chương 17 PHẦN HAILỐI SỐNG HIỆP KHÍ ĐẠO QUI LUẬT CHO NHỮNG NGƯỜI BẮT ÐẦU HỌC 1. Hãy thành thực. Không những chỉ trong môn Hiệp Khí Ðạo mà thôi, mà bất cứ khi nàobạn học môn gì, thì sự thẳng thắn cũng là thiết yếu. Có người đã bị nhữngkinh nghiệm hồi trước của họ, hay bị kiến thức hồi trước của họ làm hỏng,bây giờ không còn thể học tập điều gì mới một cách cởi mở. Những ngườinhư thế mắc phải một tật mà chúng ta gọi là thói xấu. Họ phê phán sự việcđơn thuần trên căn bản của cái kinh nghiệm hẹp hòi của họ và nghĩ rằng cáigì hợp với họ là đúng, còn cái gì không hợp với họ là sai. Tiến bộ không ởtrên con đường đó. Giả dụ ta có một ly nước đầy. Nếu ta cứ đổ mãi thêm nước vào ly đó,thì nước sẽ tràn ra, và rồi chỉ còn lại một chút nước trong ly. Nhưng một khita đã đổ hết nước đi, thì cái ly lại có thể đựng được đầy nước mới. Nếu đầubạn chật ních những sự này những việc nọ, thì bất kể bạn học điều hay đếnmấy, nó cũng chẳng vô. Thẳng thắn và thành thực là một con đường tốt đểbạn ném bỏ những gì vô ích trong đầu bạn đi. Hiệp Khí Ðạo là một môn họckhiến bạn tiến bộ trong việc di chuyển từ một thế giới ca ngợi thân xác sangmột thế giới đặt trọng tâm ở tinh thần, từ một thế giới nhị nguyên sang mộtthế giới tuyệt đối, và từ một thế giới chiến đấu sang một thế giới hòa bình.Cũng hệt như là ta đi từ một thế giới âm ba sang một thế giới siêu thanh vậy. Trong khi học Hiệp Khí Ðạo, nếu bạn không xử dụng tất cả mọi sựkhiêm tốn của bạn, thì nó sẽ chẳng bao giờ tồn tại với bạn. Nhiều người quyết tâm rằng họ sẽ chẳng bao giờ tin điều gì ai nói. Cóthể họ có cảm tưởng rằng, nếu họ không ngờ vực nghi vấn điều gì hết, thì tấtsẽ có người lừa bịp họ. Bất cứ điều gì cũng có thể cắt nghĩa theo một lối tíchcực và một lối tiêu cực. Sự ngờ vực thường xuyên chỉ chứng tỏ là ta cónhững lối giải thích tiêu cực và ta chẳng thể nghĩ tốt ngay cả về những điềutốt. Tuy nhiên cũng nguy hiểm không kém nếu ta tin bất cứ điều gì tanghe bởi vì ta chẳng thể biết được lòng dễ tin của ta có thể đưa ta tới đâu.Nhưng dù sao con người mà ngờ vực bất cứ gì trên thế giới này ắt sẽ sống ởđời để hoài nghi cả chính mình nữa. Một nữ giáo viên nọ tôi gặp ở Hoa Kỳ yêu cầu tôi nói cho cô ta nghevề Hiệp Khí Ðạo. Tôi cắt nghĩa cái ý niệm về tinh thần điều động thể xác vànguyên tắc về cánh tay không-thể-bẻ-gãy-nổi. Bởi tôi bảo cô ta lên gân cánhtay thật hết sức, và rồi tôi bẻ cánh tay cô ta. Cô ta nói : « Ông bẻ tay tôi đượclà vì ông khỏe và tôi yếu. » Tôi trả lời : « Ðược lắm. Lần này cô đừng lêngân tay, mà chỉ nghĩ thật mạnh, bằng toàn thân cô, rằng sức lực tinh thần củacô đang phóng ra ngàn dặm trước mặt. » Cô ta cũng làm theo lời tôi, nhưngtôi vẫn bẻ được cánh tay cô ta. Bởi lẽ tôi muốn giảng nghĩa, chứng minh, một sự kiện, cho nên tôi cóthể bẻ cánh tay cô ta, nhưng cô giáo nọ nhất định không nghĩ theo lời tôi nói. Lúc tôi hỏi cô ta là cô ta có thành thực nghĩ cái điều cô ta đang làmkhông, thì cô ta bảo cô ta có thành thực, nhưng rồi lần nào tôi cũng bẻ đượccánh tay cô ta cả. Bởi lẽ không còn thể giảng giải thế nào hơn nữa, tôi bènyêu cầu một thiếu nữ khác đứng bên giúp chúng tôi. Ban đầu tôi yêu cầu cônày lên gân tay. Cô này làm đúng theo lời tôi yêu cầu và cô giáo nọ bẻ đượctay cô này dễ dàng. Sau tôi yêu cầu cô thiếu nữ mới này để cho cánh tay thoải mái và chútâm vào sức lực tinh thần của cô đang phóng đi ngàn dặm. Rồi tôi bảo côgiáo nọ thử bẻ cánh tay cô này xem sao, thì cô ta không bẻ được. Cô thiếunữ thứ hai nói : « Hay thiệt hay ! Tôi hiểu chắc chắn điều ông nói. » Cô giáonọ thì vẫn quả quyết rằng cô ta không bẻ được cánh tay người thiếu nữ kia làvì người thiếu nữ đó mạnh hơn cô ta, mà sự thực thì cô giáo ta lại lớn gấphai người thiếu nữ. Tôi bảo rằng khi người thiếu nữ lên gân tay thì tại sao côta lại bẻ được, thì cô giáo đó trả lời, « Tại vì cô ấy cố ý để cho tôi bẻ. » Dùrằng người thiếu nữ kia bảo là không phải như vậy, cô giáo nọ vẫn nhất địnhkhông tin. Tôi thấy chẳng cần phải giải thích thêm làm gì nữa. Nếu cuộcđàm thoại được diễn bằng tiếng Nhật, thì có lẽ tôi đã tiếp tục nói thêm chocô ta hiểu, nhưng tiếng Anh của tôi tồi quá, chẳng thể làm nổi. Sách Thánh dạy rằng những kẻ nào tin, là những kẻ có hạnh phúc vàđược Chúa cứu vớt. Những người giống như cô giáo kia chỉ chuốc bất hạnhcho mình mà thôi. Tôi không biết cô ta đã dạy cái môn tâm lý học nào tronglớp học. Ly nước của cô ta đã đầy tràn nước, vì thế chẳng có nước nào có thểđổ thêm vào đặng. Cô giáo này là một trường hợp hạn hữu, nhưng dù sao đây cũng làmột loại người thông thường, nhiều hay ít. Những người thuộc loại nàythường làm trở ngại và chậm trễ chính sự tiến bộ của mình. Những điều tanghĩ và những điều ta hoài nghi thì khác hẳn nhau, nhưng có nhiều ngườivẫn lẫn lộn hai thứ. Nếu ...