Danh mục

Hoa Phong Vũ

Số trang: 20      Loại file: pdf      Dung lượng: 603.80 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 13,000 VND Tải xuống file đầy đủ (20 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

...Tia nắng nhỏ... ...Anh nhớ em nhiều 20 giờ ngồi trên máy bay khiến toàn thân tôi ê ẩm. Vừa đặt chân xuống sân bay, tôi hít lấy bầu không khí quê hương. Đã 5 năm trôi qua! 5 năm qua tôi không về Việt Nam lần nào cả...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoa Phong Vũ Hoa Phong Vũ ...Tia nắng nhỏ... ...Anh nhớ em nhiều20 giờ ngồi trên máy bay khiến toàn thân tôi ê ẩm. Vừa đặt chân xuống sân bay, tôihít lấy bầu không khí quê hương. Đã 5 năm trôi qua! 5 năm qua tôi không về ViệtNam lần nào cả..._ Thiếu gia! Chào mừng cậu trở về.Người quản gia cũng kính cúi chào trước mặt tôi._ Ông ta đâu?_ Ông chủ...thưa thiếu gia...Người quản gia lúng túng hẳn lên._ Ông ta bận với mấy cô bồ của ông ta đúng không?!- Tôi cười cay đắng.- Đi thôi!...Qua ô cửa kính và qua màn mưa, từng cảnh vật lướt ngang qua tôi vừa lạ vừaquen. Xem ra từ ngay tôi đi, nơi này không thay đổi là bao. Con đường quen thuộcdần hiện ra trước mắt tôi dẫn tôi về quá khứ êm đềm đã qua... ***6 năm trước, tôi gặp em vào một buổi chiều mưa. Mưa dai dẳng một cách kỳ lạ. Vàem như một tia nắng nhỏ bước vào đời tôi trong buổi chiều mưa ấy. Trong trường,tôi được mọi người biết đến bởi sự lạnh lùng đến vô tình. Nhưng nào có ai biết, tôiđang cố gắng tránh vết xe đổ của bố mình. Bố tôi thay bồ như thay áo. Có vợ rồiông vẫn ngựa quen đường cũ. Bởi cuộc hôn nhân của ông và mẹ tôi vốn không cótình yêu. Tô tránh xa các cô gái để không lặp lại con đường của bố. Nhưng cũngphần vì tôi không có hứng thú với họ, họ tỏ tình với tôi, mấy phần là thật lòng?Hay tất cả cũng chỉ vì vẻ bề ngoài và số tài sản tôi sẽ thừa kế? Thế nhưng em đãphá bỏ bức tường thành tôi đã cố công gắng sức xây dựng trong bao nhiêu năm quamột cách dễ dàng. Bắt chuyện với tôi một lần không được, em mặc. Tôi tò mò! Vìtất cả các cô gái đều kiên nhẫn bắt chuyện với tôi. Còn em thì không. Khẽ quayngười sang nhìn, tôi thấy em đã chìm đắm trong thế giới riêng của mình: tai đeo tainghe, chân nhịp theo theo nhịp bài hát, miệng thì hát bài hát đang nghe và mắt khẽnhắm lại. Tôi nhìn thấy nét tươi vui, thích thú của em. Và...tôi đã bị em cuốn hút từgiây phút ấy...Cơn mưa kéo dài đến tối. Và em khó chịu với điều đó. Em khẽ thở dài cất hết đồvào trong túi của mình, sau đó em lao vào màn mưa. Thế nhưng, em gặp sự cố.Màn mưa dày quá nên tôi không thể nhìn rõ em đã gặp chuyện gì, tôi chỉ thấy emngồi thụp xuống đất. Tôi vội vàng lao về phía em. Người em ướt sũng và em đangcố đứng lên nhưng không thể._ Để tôi dìu bạn vào trong!- Tôi đề nghị.Và không cần em đồng ý, tôi vội ngồi xuống đỡ em đứng lên rồi dìu em vào......Mưa tạnh dần, tôi đeo túi xách và rời khỏi lối hành lang. Không phải tôi khôngmuốn giúp em mà vì tôi không muốn đi trên vết xe đổ của bố. Nhưng em đã gọi tôilại và đề nghị tôi đưa em về nhà trọ vì đầu gối em đã bị sưng và không thể tự đi lạiđược. Không biết là tôi có nên vui hay không nữa. Thế nhưng, ngay lúc ấy, nhữngcảm xúc lạ đã len lỏi vào tim tôi. Và tôi đã giúp em về nhà trọ. Tôi cảm thấy ấm ápvô cùng. Trái tim tôi đập nhanh bất thường...Việc tìm hiểu về em không mấy khó khăn. Em mất bố từ khi còn rất nhỏ. Và mẹem đã qua đời khi em lên 10 tuổi trong một vụ cướp tài sản. Suốt quãng đời tuổithơ của mình, em phải sống với họ hàng. Và họ đối với em không mấy tốt. Tôihiếu kỳ không hiểu tại sao em có thể sống lạc quan khi phải sống trong hoàn cảnhnhư vậy. Gặp em lần thứ hai, sự hiếu kỳ của tôi càng tăng cao._ Uhm! Anh đã nghe câu “sau cơn mưa sẽ thấy cầu vồng” chưa?Câu hỏi ấy của em giúp cho sự hiếu kỳ của tôi được thỏa mãn phần nào. Nhìn vàotừng hạt mưa ngập tràn ánh nắng, tôi nghĩ nhiều về em. Và cũng nghĩ nhiều về giađình của mình. Đến khi nào, gia đình tôi mới được yên ấm? Đến khi nào tôi mớithoát khỏi nỗi sợ, sợ đẵm lên vết xe đổ của bố. Ông ta trăng hoa và gây nên tổnthương cho nhiều người phụ nữ, kể cả mẹ tôi...Và lúc ấy, tôi nhận ra rằng...tôi đãyêu em, yêu em rất đậm. Càng yêu em tôi càng không muốn em bị tổn thương...Việc bố tôi công khai đưa người tình vào tập đoàn “làm việc” khiến tôi không thểchịu đựng được. Tôi đến thẳng tập đoàn tìm gặp ông. Việc giữ thể diện lúc nàykhông còn quan trọng nữa. Vì vốn dĩ, ông đã không giữ thể diện rồi. Hai bố con tôicãi nhau rất to trong phòng làm việc của ông._ Được! Nếu bố đã làm như thế, con sẽ dọn ra ngoài sống.Nói xong câu ấy, tôi bỏ thẳng ra khỏi phòng làm việc của ông. Và nói là làm, ngaychiều hôm ấy, tôi về nhà thu dọn đồ đạc mặc sức can ngăn của mẹ._ Con à!- Chất giọng mẹ tôi vỡ òa.- Con đừng như vậy mà! Mẹ xin con đấy!_ Mẹ à! Con quá thất vọng về ông ta. Con thương mẹ nhiều lắm nhưng việc này đãđi quá giới hạn chịu đựng của con rồi._ Mẹ xin con! Không có con, mẹ biết phải làm sao?_ Có bao giờ...mẹ nghĩ đến việc...ly hôn chưa? Có lẽ nếu mẹ làm việc ấy, con sẽkhông phải làm việc này. Mẹ yên tâm! Con sẽ về thăm mẹ thường xuyên.Dứt lời, tôi rời khỏi nhà. Từng bước chân của tôi trở nên nặng nề, nặng như đeo đávậy. Ra khỏi nhà rồi, tôi không biết phải đi đâu về đâu. Lúc ấy, tôi cảm thấy mấ ...

Tài liệu được xem nhiều: