Danh mục

Hoàng tử vô tình

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 124.95 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Phí tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tên tác giả: Moon Tên truyện: Hoàng tử vô tình Nhân vật: Văn Hy, Ngọc Linh, cụ chủ (bà Ngọc Linh), bà quản gia, Quang Long,... * Tập 1 Reng! Reng! Reng! - Linh! Dậy đi học, cháu!- bà lật tung cái chăn yêu quý của nó lên mà quát.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoàng tử vô tình Hoàng tử vô tìnhTên tác giả: MoonTên truyện: Hoàng tử vô tìnhNhân vật: Văn Hy, Ngọc Linh, cụ chủ (bà Ngọc Linh), bà quản gia, Quang Long,...* Tập 1Reng! Reng! Reng!- Linh! Dậy đi học, cháu!- bà lật tung cái chăn yêu quý của nó lên mà quát.- Bà ơi....- Ngọc Linh uể oải- 2 giây nữa thôi mà....- Không được! Dậy mau! Hôm nào cũng đi học muộn, có nhanh lên không hả?-biết ngay mà, hôm nào chả thế, sau cái màn chào hỏi nhẹ nhàng là lật chăn, thể nàobà chẳng tiếp tục với màn lôi chân như thế này chứ!- 1 giây... mà....- Dậy...ậy..ậy...y.y.y.y! Mau!- Ư...hư....khổ thế bà ơi....- Dậy đi! Than vãn cái gì? Xe nó bỏ bến cho bây giờ! Không sợ Vệ sư phụ nữa hả?- Ối trời ơi! lại là Ve su phu, bà ơi, xin bà đấy, bà đừng nhắc đến ông ý nữa mà....-Bộ não của con bé mới sáng sớm ngày ra đã bị bổ búa như vậy đấy, thử hỏi còn hơisức đâu nữa mà....CHÁU CHÀO BÀ! CHÁU ĐI HỌC!- Này này! Bao nhiêu cân?- Thôi, cháu đang muộn mà!- nó bắn thật nhanh ra cổng.- Không được, quay lại mau! Đừng hòng trốn bà nhá!- Trời ạ, bà nó đứng sẵn cạnhcái cân “ iêu + quí” kia từ lúc nào, đã thế lại còn lăm lăm cái phất trần trên tay nữachứ. Ôi, Thái Bạch Tinh Kim của đời tôi. Hix- Ư...ư...ư..- Ngọc Linh thất thểu quay lại, ì ạch trèo lên cái cân trước của nhà- thủtục bắt buộc vào mỗi sáng trước khi đi học từ tận năm lớp 6 tới giờ- Tất cả là tạicái ông bác sĩ béo tốt ấy, tại sao lại viết vào bệnh án là nó bị suy dinh dưỡng chứ?Báo hại gần nửa thập kỉ qua, mặc dù bây giờ nó chỉ còn nhỏ con hơn người bìnhthường 1 tí tẹo thôi, mà sáng nào cũng phải “ theo- dõi- trọng- lượng” như thế nàyđây!- Rồi! 40! Đi đi!- (......)- lại với cái tốc độ tên lửa vừa nãy, nó bắn một phát là đã ra đến cổng rồi.- Trưa nay nhớ ăn hết chỗ ấy đấy, nhớ chưa hả?- Cháu biết rồi mà.....- Hàhà! Xe bus hôm nay đi nhanh gém!- con bé vừa xuống xe một cái là phi nhưtên đến cái chỗ mà người ta gọi bằng một cái tên giản dị là “ CỔNG TRƯỜNG”.Ái chà! Trời hôm nay cũng đẹp ghê gớm đấy chứ nhỉ, trời xanh, đất long lanh,cành lá rung rinh, con chim non đậu trên cành hót véo von......Rồi một giây phútnào đó trong cuộc đời, như lúc này đây, nó bỗng cảm thấy trùng chân mỏi gối, đichậm lại chút nào, đôi mắt một mí có bản quyền của nó mở to ra ngắm lấy mấy cáicảnh đẹp kia.Nhưng mà.....- Ấy ấy!!! Đừng!!!!- mắt nó mở to hơn, lông mi dính với lông mày.Lại một lần nữa chân nó được gắn thêm động cơ 130000 phân khối, nó bắn mộtphát “ Nhất dương chỉ” tới chỗ đặt cái cổng trường. Hàng tóc mai hoe hoe phía tiềnđạo của nó bị gió tạt ra phía sau, thẳng tắp, còn cái búi tóc con con phía đằng sauthì thật chẳng khác gì bình xăng. Trông cũng hay hay! Haha..hix...hix..hix!Vừa lao vào, vừa xông tớiNó lách đánh vèo cái tấm bodỳ trị giá 40kg qua cái cổng trường đang dần dần đónglaị bởi Vê su phu, thực ra lúc đó không nên gọi là cổng trường nữa mà nên gọi làmột cái khe thì đúng hơn.Reeng....eeeeng.....eeeng...eeng!!!- Ô la, thế là xong! Vừa đúng giờ vào lớp!- Nó yên tâm, thong thả hoàn lại hồn chokhổ chủ.- E...HEM!- Á!!!- giật mình quay đầu lại, hình như nó đã nghe thấy phảng phất đâu đây cáitiếng e hèm xé gió của Vê su phu rồi. “ Thế có khổ không...”Lại cái tiếng nói thân- thương- dễ- sợ của Vê su phu: May đấy nhá!- Hì..hì... vâng!- nó nheo mắt cười trừ.- Cười cái gì mà cười! Có chạy cho nhanh mà vào lớp không hả? Thích học bàingoài hành lang hả?- Vê su phu tay lăm lăm khẩu thần công làm từ chất liệu tretiến thẳng về phía nó.- Á... cháu đi ngay đây ạ!- nó ba chân bốn cẳng đi thật nhanh.- ĐỨNG LẠI! ......* Tập 2.............- ĐỨNG LẠI!- Dạ....- nó hốt hoảng dừng lại, sao vàng bay tứ tung trước mắt rồi. Ôi, sợ quá!!!Nó quay lại, từ từ, sợ sệt....- Dạ....bác ... gọi cháu?- Ai cho đi hả?- ... Cháu xin lỗi ạ! Lần sau cháu không dám....- Ai cho đi hả? Phải chạy chứ đi làm sao mà kịp hả?- Vê su phu cắt luôn lời nó.- Dạ?- lại cái mắt một mí, nó mở hết công suất.- Chạy đi còn gì nữa?- Vê su phu vằn lên làm cho nó sợ quá, quay đi chạy mộtmạch thật nhanh, não của nó thậm chí còn chưa kịp định dạng xem cái giọng nói toto vừa nãy là kiểu tập tin “.giupdo” hay là “.lamang” nữa. Hix, hôm này là ngày gìvậy? Sao từ lúc mình mở mắt ra đến giờ toàn thấy phất trần với cả thần công thế?Giờ ra chơi, quanh khu vực bảng tin.Ồn àoỒn ào- Á..a.a.a.a.!!!- Thật không vậy?- Ối mày ơi, đó là sugar boy của tao đấy! Thể nào cũng có anh ấy cho xem!- Ai cơ? Trịnh Văn Hy á? Chắc không có đâu.....- Mày không biết thì dừng có nói bừa nhá! Nhìn thấy chưa? Đó là British RoyalInstitute! Là British Royal Institute - học viện Hoàng gia Anh đấy, thấy rõ chưahả?- Thế là anh ấy sẽ về nước hả? Ôi.....- Á...a.a...- Oáp!- Ngọc Linh ngáp một cái rõ to.- A, hình như có chuyện hay thì phải!- Bỗng đâu Mai, đứa bạn thân từ thời mớichân ướt chân ráo bước vào cái trường nổi tiếng học đến mụ đầu này lôi nó đi xồngxộc như một con nhái đến chỗ cái bảng tin.- Á....đông thế này vào làm gì? Thôi ra đi, ...

Tài liệu được xem nhiều: