Thông tin tài liệu:
Cổ họng tôi đắng ngắt, trái tim như có ai đó bóp nghẹt. Em nói đúng. Không ai có thể may mắn mãi, dù đó là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hay trong cả hành trình dài tìm kiếm một người ta yêu thực sự… Chuyện cũ. -Có đúng là…em hết yêu anh rồi không? Tôi không dám nhìn Kim khi nói ra câu đó. Ánh mắt tôi cứ chằm chằm vào bức tranh tĩnh vật treo ở góc phải căn phòng. Mãi đến khi thấy nàng đã im lặng quá lâu, tôi lướt ánh mắt nhìn qua....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hồi ức của một Thiên ThầnHồi ức của một Thiên ThầnCổ họng tôi đắng ngắt, trái tim như có ai đó bóp nghẹt. Em nói đúng. Không ai cóthể may mắn mãi, dù đó là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hay trong cả hànhtrình dài tìm kiếm một người ta yêu thực sự…Chuyện cũ.-Có đúng là…em hết yêu anh rồi không?Tôi không dám nhìn Kim khi nói ra câu đó. Ánh mắt tôi cứ chằm chằm vào bứctranh tĩnh vật treo ở góc phải căn phòng. Mãi đến khi thấy nàng đã im lặng quá lâu,tôi lướt ánh mắt nhìn qua. Kim cúi mặt. Mái tóc dài đen buông xõa trước ngực.Ánh đèn vàng khẽ hắt vào mái tóc, vào đôi tay trắng ngần lúc này đang đan vàonhau bối rối. Ánh sáng vàng ấm áp của quán cà phê sang trọng này đáng ra phảidùng để tăng không khí ấm cúng cho khách, không phải để chứng kiến một cuộccãi vã như thế này. Tôi nhếch mép chua chát.-Anh à…bố mẹ em không cho phép khi biết anh làm đầu bếp… em… em… đãthuyết phục rất nhiều nhưng có lẽ không ăn thua. Em nghĩ là… chuyện chúngmình… chắc không được rồi.Tôi như muốn hét lên. Là phó bếp của một nhà hàng bốn sao trong thành phố, tôicó mức lương đáng mơ ước đối với đa số chàng trai trạc tuổi. Chính công việc phụbếp ở các nhà hàng địa phương khi mới vào đại học ở Úc không chỉ giúp tôi cóthêm tiền trang trải học phí mà còn tích lũy kinh nghiệm, là một ưu điểm khiến tôiđược cất nhắc khi xin việc ở quê hương.Vậy mà chẵng nhẽ nghề nghiệp của tôi không xứng đáng để bố mẹ nàng trân trọngsao? Có nhất thiết phải là kĩ sư, bác sĩ hay thầy giáo mới là đáng được nể trọng?Có khi nào đây chỉ là cái cớ để nàng xa tôi? Tôi muốn hét lên cho nàng biết nhữngđiều kia, muốn đấm thùm thụp vào mặt bàn cho hả giận. Nhưng rốt cuộc tôi chẳnglàm gì cả ngoài việc ngồi lặng thinh. Cho đến lúc Kim đứng lên, nàng tất tả chạyđi, không quên buông một lời xin lỗi lí nhí trong cổ họng.Tôi đưa tay hất đổ ly moctail trên bàn. Chất nước Soda smoothie trắng đục sóngsánh chảy tràn như một dấu chấm hết cho câu chuyện tình buồn da diết.Cơn gió lạSiêu thị lúc một giờ trưa. Thật dễ hiểu khi thời điểm này vắng khách hơn mọi khi.Tôi chậm rãi cùng chiếc xe đẩy, chân rảo bước, mắt ngó nghiêng tìm khu vực thịtđông lạnh. Tôi đã xin sếp được nghỉ việc hai tuần để được thư thái suy nghĩ về mọichuyện, mặc cho bếp trưởng luôn miệng cằn nhằn khi mất đi một trợ lý đắc lực.Nói một cách chân thành, tôi vẫn chỉ quanh quẩn trong căn hộ chung cư trên tầngchín, thi thoảng nấu món vài món ăn lạ miệng nhằm quên đi nỗi buồn trống trảixâm chiếm lấy tâm hồn. Và món thịt bò Mỹ đút lò chợt thoáng qua tâm trí tôi khiđang nằm nghe bản nhạc yêu thích trong quãng thời gian du học. Thế là tôi ở đây.Trong siêu thị thành phố. Lúc một giờ trưa và bên ngoài trời nắng như đổ lửa.Tôi đẩy xe đến quầy tính tiền sau khi đã chọn đủ mọi nguyên liệu cho món ăn.Chợt một tiếng nói từ sau vang lên:-Tôi nghĩ anh nên chọn rượu vang đỏ. Loại mạnh ấy. Kết hợp với những món thịtđỏ như bò Mỹ sẽ cho vị ngon đậm đà. Vang trắng chỉ hợp với khai vị thôi.Tôi quay lưng lại. Một cô gái, dĩ nhiên là người lạ với mái tóc ngắn màu nâu đỏbồng bềnh và đôi mắt to. Rõ ràng là vì quá lơ đễnh tôi đã lấy nhầm chai vangtrắng thay vì vang đỏ như thường lệ. Ngạc nhiên hơn khi những tip trong nấunướng như vậy chỉ có người sành ẩm thực mới biết. Tôi cố gắng mỉm cười sao chotự nhiên nhất.Chưa kịp đợi tôi cất lời, cô đã nói:-Tôi không phiền khi sẽ là người trông giỏ hàng giúp trong lúc anh đổi lại chaivang khác. Dĩ nhiên, nếu anh muốn.Đó là lần đầu tôi gặp Minh. Một cô gái đáng yêu. Chúng tôi đã đi bộ cùng nhaumột đoạn dưới tầng hầm siêu thị trước khi ra về. Dừng lại trước bãi đỗ xe, tôi gãigãi mớ tóc bù xù:-Liệu một lời cảm ơn cho một- lời –khuyên- hữu- ích có là đủ?- Anh nghĩ đủ hay không? Minh cho hai tay vào túi quần jeans, nháy mắt đầy tinhnghịch. “Tôi muốn nếm thịt bò Mỹ đút lò với chai vang đỏ xem nó đậm mùi đếnmức nào!”Dẫn một cô gái lạ đến căn hộ của mình, ăn uống và chuyện trò lúc cô đơn rõ khôngphải là phong cách của tôi, nhưng trước một lời đề nghị đầy ý nhị và dễ thươngnhư thế thì khó lòng nào từ chối.Bếp yêu thươngTừ buổi gặp ấy, tôi và Minh gặp nhau thường xuyên hơn, hầu hết thời gian chúngtôi dành để nghiên cứu về các diễn đàn ẩm thực, có lúc hứng chí lên tôi còn rủMinh đi chợ sớm vùng biển để tìm các loại hải sản tươi cung cấp cho nhà hàng. Emluôn hào hứng và nhiệt tình, y hệt như con chim non ríu rít làm tâm hồn tôi bớt ưuphiền, vướng bận những gì đã thuộc về quá khứ.Đó là một ngày trời giông bão, tôi tất tả trở về sau ca làm việc của mình. Quan sátmàn mưa sau lớp kính cửa sổ căn phòng chật hẹp, tôi thoáng nghĩ vu vơ rồi chợtchạnh lòng-nỗi buồn đến sau nhiều ngày vắng bóng, khoảng trống trong tâm hồnchợt hiện hữu lúc nào không hay. Bỗng tiếng chuông cửa reo lên cắt ngang dòngsuy nghĩ. Là Minh. Em đứng co ro, hai tay ôm lấy vai, nước mưa thấm trên mái tócnâu và làn áo mỏng. Tôi hốt hoảng:- Sao lại ướt hết thế? Vào nhà nhanh đ ...