Iraq hát khúc Marseillaise 4Trong lịch sử nhân loại, có lẽ chỉ dưới triều Louis XIII, trong vụ xử tử Thống chế Concini dân chúng mới oán nhà cầm quyền tới vậy[62].Trong khi Aref đảo chính ở Bagdad, tướng Kassem chỉ huy một đạo quân ở Baakoubd để tiếp ứng nếu cần. Trưa ngày 14, Kassem mới vào Bagdad. Cuộc cách mạng tổ chức thật bí mật, chỉ có một nhóm nhỏ sỹ quan và nhiều lắm là hai chục nhà trí thức, giáo sư, sinh viên hay trước.Kassem giữ chức tổng thống kiêm bộ trưởng bộ quốc phòng, Aref...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Iraq hát khúc Marseillaise 4 Iraq hát khúc Marseillaise 4 Trong lịch sử nhân loại, có lẽ chỉ dưới triều Louis XIII, trong vụ xử tử Thốngchế Concini dân chúng mới oán nhà cầm quyền tới vậy[62]. Trong khi Aref đảo chính ở Bagdad, tướng Kassem chỉ huy một đạo quân ởBaakoubd để tiếp ứng nếu cần. Trưa ngày 14, Kassem mới vào Bagdad. Cuộc cáchmạng tổ chức thật bí mật, chỉ có một nhóm nhỏ sỹ quan và nhiều lắm là hai chụcnhà trí thức, giáo sư, sinh viên hay trước. Kassem giữ chức tổng thống kiêm bộ trưởng bộ quốc phòng, Aref làm phó tổngthống kiêm bộ trưởng bộ nội vụ. Họ tuyên bố tôn trọng tài sản của ngoại nhân,thảo một hiến pháp lâm thời, nhận rằng quốc gia Iraq là một thành phần của dântộc Ả Rập, sẽ theo đường lối trung lập... Liên Xô và Trung Quốc nhìn nhận ngay nước cộng hòa Iraq. Rồi tới Mỹ, và cảAnh nữa. Nouri Said chẳng còn sống để mà nghe Sứ thần Anh là Huân tướcMichaei Wright tuyên bố: Cuộc cách mạng Iraq có lợi cho Anh. Mau mắn nhấtlà công ty dầu lửa Iraq Petroleum. Ngay ngày 14-7 họ đã nhã nhặn cảm ơn cáchmạng bảo vệ các giếng dầu cho họ và khúm núm xin trả lại dân tộc Iraq những khunào đã nhượng cho họ mà họ chưa kịp khai thác. Duy có Pháp mặc dầu được cácnhà cách mạng Iraq coi như bậc thầy (cũng lựa ngày 14-7, cũng phát thanh bảnMarseillaise, cũng giết vua...) thì không hiểu sao, cứ làm thinh, tới năm 1962 màvẫn chưa thừa nhận nước Cộng hòa Iraq. Chia rẽ trong nội bộ Khác hẳn với Ai Cập, nhóm sỹ quan cách mạng Iraq mới cầm quyền đã chia rẽnhau, thanh toán lẫn nhau. Phó Tổng thống Aref thân Nasser còn tổng thốngKassem nghịch Nasser. Đa số không ưa Ai Cập, vì từ trước người Iraq vẫn tự hàorằng chính họ mới đáng lãnh đạo khối Ả Rập, bây giờ họ lại tự hào thêm rằngcuộc cách mạng của họ tiến bộ hơn của Ai Cập, vang lừng hơn. Từ 1958 tới 1962 chỉ là lịch sử chống đối nhau của hai phe Aref và Kassem, chỉtrong một năm rưỡi, tới đầu 1960, nội các Kassem đã phải cải tổ bốn lần, nên họchẳng làm được gì cả mà trong nước thêm hỗn loạn, chỉ hò hét và xuốngđường[63]. Kassem thắng, đưa Aref đi làm đại sứ ở Bonn (CHLB Đức). Aref đi rồi tự ý về,bi bắt giam xử tội, được tha, đảng của Aref nổi dậy chống, bị đàn áp mấy lần.Kassem ngại bị Ai Cập tấn công hoặc phá rối, tỏ tình thân thiện với Hussein, vìJordani là bức thành ngăn Iraq và Ai Cập. Lạ cho ông vua Hussein, Ibn Séoud làkẻ thù của ông cố ông ta (Ibn Séoud có lần nói: Phải diệt cho hết cái ổ bò cạp đó,tức dòng Hachémite), mấy năm trước ông ta sẵn sàng quên mối thù đó mà năn nỉSaud viện trợ, bây giờ Kassem đã diệt cả họ hàng Fayçal II, cũng là kẻ thù củadòng Hachémite, mà ông cũng sẵn sàng bỏ qua và liên kết với Kassem. Yên phía đó rồi, Kassem xin viện trợ quân sự của Nga. Vì biết ơn ai bây giờ?Dân chúng còn thù Anh, chẳng lẽ lại hạ mình xuống xin Anh? Mỹ thì cũng mộtgiuộc với Anh mà nhận viện trợ của Mỹ thì sẽ bị Anh phá. Nga tặng ông ta một sốkhí giới, đảng cộng sản trong nước hoạt động mạnh lên. Hiệp ước viện trợ Iraqđược Liên Xô ký ngày 15-3-1959 thì 9 ngày sau, Iran rút ra khỏi hiệp ước Bagdad. Tháng 10 năm 1959, Kassem bị ám sát hụt (bốn viên đạn ở vai và bàn tay). Tòađem xử 73 người đều ở trong phe thống nhất tức phe thân Nasser, có lẽ là oanuổng hết. Đập mạnh rồi ông ta lại xoa dịu, đầu năm 1960, đổi chính sách: Thânthiện với Ai Cập và xa lánh Liên Xô, cấm đảng Cộng sản Iraq hội họp. Chắc ôngta thấy rằng đảng thân Nasser hết thế lực rồi, mà đảng Cộng sản đang lấn lướt. Chẳng có gì thay đổi cả Lộn xộn như vậy thì chính quyền cách mạng còn làm được gì nữa, cho nêntrong ba bốn năm đầu chẳng có cải cách nào được thực hiện đến nơi đến chốn.Ngay cải cách quan trọng nhất mà chính quyền cách mạng nào cũng phải nghĩ tớitrước hết, tức cải cách điền địa. Ngày 30 tháng 9 năm 1958 tức hai tháng mới sau ngày đảo chính, đạo luật cảicách điền địa được ban bố. Theo luật, điền chủ chỉ được giữ một diện tích canh tác tối đa là 250 héc-ta nếulà ruộng có công cuộc dẫn thủy, và 500 héc-ta nếu là ruộng không có công cuộcdẫn thủy. Số ruộng dư phải khai báo để chính phủ lấy lại phân phát cho nông dân:Mỗi người được từ 7 đến 15 héc-ta nếu là ruộng có công cuộc dẫn thủy, hoặc từ 15đến 30 héc-ta nếu là ruộng không có công cuộc dẫn thủy. Không phải là phátkhông, phải trả trong kỳ hạn 20 năm, chính phủ sẽ lấy số tiền đó bồi thường chochủ điền. Luật còn định lại cách thức giao kèo với tá điền, và định cách tổ chức các hợptác xã, thành lập nông tín cuộc với số vốn là 500.000 dinar (không rõ một dinarbằng bao nhiêu quan Pháp, chỉ bốn dinar mua được một chai săm banh) để giúpnông dân mua lúa giống. Nghĩa là chính quyền tỏ vẻ săn sóc cho nông dân chu đáo. Đảng cộng sản Iraq hơi bất bình vì chủ điền còn giữ được nhiều ruộng quá,nhưng nghĩ như vậy đã là tiến bộ nên chỉ phản đối qua loa. Nông dân tin tưởng, bỏchâu thành, trở về đồng ruộng. Nhưng chẳng bao lâu họ thất vọng. Cải cá ...