Danh mục

Khái quát về chính quyền Mỹ - Chương 4: NGÀNH LẬP PHÁP: QUYỀN LỰC CỦA QUỐC HỘI

Số trang: 36      Loại file: pdf      Dung lượng: 193.32 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Điều I của Hiến pháp trao toàn bộ quyền lập pháp của chính quyền liên bang cho một Quốc hội được chia thành hai viện – Thượng viện và Hạ viện. Thượng viện là viện nhỏ hơn, trong đó theo quy định của Hiến pháp mỗi bang có hai thành viên. Thượng viện hiện nay có 100 thành viên. Còn ở Hạ viện, tư cách thành viên được xác định căn cứ vào dân số và diện tích của bang, do đó không được quy định cụ thể trong Hiến pháp. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khái quát về chính quyền Mỹ - Chương 4: NGÀNH LẬP PHÁP: QUYỀN LỰC CỦA QUỐC HỘI Khái quát về chính quyền MỹChương 4: NGÀNH LẬP PHÁP: QUYỀN LỰCCỦA QUỐC HỘIChính quyền hàm nghĩa quyền làm ra luật pháp- Alexander Hamilton, Các bài viết chủ trương chế độliên bang, 1787- 1788Điều I của Hiến pháp trao toàn bộ quyền lập pháp củachính quyền liên bang cho một Quốc hội được chiathành hai viện – Thượng viện và Hạ viện. Thượngviện là viện nhỏ hơn, trong đó theo quy định củaHiến pháp mỗi bang có hai thành viên. Thượng việnhiện nay có 100 thành viên. Còn ở Hạ viện, tư cáchthành viên được xác định căn cứ vào dân số và diệntích của bang, do đó không được quy định cụ thểtrong Hiến pháp. Số thành viên của Hạ viện hiện naylà 435 người.Trong hơn một trăm năm sau ngày Hiến pháp đượcthông qua, các thượng nghị sĩ không do dân chúng bỏphiếu để bầu trực tiếp, mà do các nhà lập pháp củabang lựa chọn và được coi như đại diện của các bang.Nhiệm vụ của các thượng nghị sĩ là bảo đảm chobang mình được đối xử bình đẳng trước pháp luật.Điều sửa đổi Hiến pháp thứ 17, thông qua năm 1913,đã quy định việc bầu trực tiếp đối với Thượng viện.Các đại biểu dự Hội nghị Lập hiến lập luận rằng nếucả hai nhóm riêng biệt – một nhóm đại diện chochính quyền các bang, một nhóm đại diện cho dânchúng - đều phải phê chuẩn mọi luật dự thảo, thì hầunhư sẽ không còn nguy cơ Quốc hội thông qua các bộluật một cách vội vã hay thiếu cẩn trọng. Viện này cóthể thường xuyên kiểm tra viện kia, theo như cáchlàm của Quốc hội Anh. Việc thông qua điều sửa đổiHiến pháp thứ 17 không làm thay đổi nhiều cán cânquyền lực giữa hai viện.Mặc dù tranh cãi còn đang diễn ra gay gắt trong Hộinghị về cơ cấu và quyền lực của Quốc hội, nhiều đạibiểu vẫn tin rằng ngành lập pháp sẽ tương đối khôngquan trọng. Một vài đại biểu cho rằng Quốc hội sẽquan tâm chủ yếu tới những vấn đề đối ngoại, để lạinhững vấn đề trong nước cho chính quyền bang vàđịa phương. Những cách nhìn nhận như thế rõ ràng làkhông chính xác. Quốc hội đã tỏ ra cực kỳ năngđộng, với quyền lực và quyền hạn rộng lớn trong tấtcả những vấn đề thuộc mối quan tâm quốc gia. Mặcdù so sánh với ngành hành pháp thì sức mạnh của nócó lúc tăng lúc giảm theo những thời kỳ khác nhaucủa lịch sử Hoa Kỳ, song Quốc hội chưa bao giờ tỏ ranhu nhược hay chấp thuận một cách thiếu suy nghĩtrước các quyết định của tổng thống.Tiêu chuẩn của thành viên Quốc hộiHiến pháp yêu cầu thượng nghị sĩ Mỹ phải có tuổiđời ít nhất là 30, có ít nhất 9 năm là công dân Hợpchúng quốc, và là người cư trú tại bang đã bầu họ.Thành viên Hạ viện ít nhất phải đủ 25 tuổi, là côngdân Hợp chúng quốc ít nhất 7 năm, và là người cư trútại bang đã tiến cử họ vào Quốc hội. Các bang có thểđặt thêm những yêu cầu khác cho việc bầu cử vàoQuốc hội, song Hiến pháp cho quyền mỗi viện quyđịnh các tiêu chuẩn thành viên của mình.Mỗi bang có quyền có hai thượng nghị sĩ. Do vậy,Rhode Island, bang nhỏ nhất với diện tích 3.156 km2cũng có số đại diện ở Thượng viện bằng số đại diệncủa bang Alaska, bang lớn nhất có diện tích khoảng1.524.640 km2. Bang Wyoming, với 480.000 dân,cũng có số đại diện bằng số đại diện của bangCalifornia có 32.270.000 dân.Tổng số thành viên của Hạ viện do Quốc hội quyđịnh, sau đó con số này được phân bổ cho các bangtheo dân số. Bất kể dân số là bao nhiêu, mỗi bang đềuđược Hiến pháp bảo đảm có ít nhất một thành viêntrong Hạ viện. Hiện nay có sáu bang – Alaska,Delaware, North Dakota, South Dakota, Vermont vàWyoming – mỗi bang chỉ có một đại diện ở Hạ viện,và sáu bang khác, mỗi bang có số đại diện là hơn 20người – riêng California hiện có 52 đại diện.Hiến pháp quy định 10 năm một lần tiến hành tổngđiều tra dân số, và phân chia lại số ghế trong Hạ việntheo sự thay đổi dân số. Theo các điều khoản nguyênthủy của Hiến pháp, số đại diện không được lớn hơn1 trên 30.000 công dân. Hạ viện đầu tiên có khoảng65 thành viên, và con số này đã lên đến 106 sau cuộcđiều tra dân số lần thứ nhất. Nếu tuân thủ triệt đểcông thức cứ 30.000 công dân được có một đại diệnthì sự gia tăng dân số Hoa Kỳ đã có thể nâng tổng sốđại diện lên khoảng 7.000 người. Trái lại, công thứcnày đươùc điều chỉnh qua các năm, và ngày nay tỷ lệđại diện cho dân chúng là 1 trên 600.000.Cơ quan lập pháp của bang chia các bang thành cácquận có tính chất như một đơn vị bầu cử quốc hội,với dân số về cơ bản phải tương đương nhau. Cứ hainăm một lần, các cử tri của mỗi quận chọn ra một đạidiện của mình tại Quốc hội.Thượng nghị sĩ được lựa chọn qua các cuộc bầu cửtrên toàn bang, được tổ chức vào các năm chẵn.Nhiệm kỳ của thượng nghị sĩ là sáu năm, và cứ hainăm một lần, 1/3 số thượng nghị sĩ được bầu lại. Dođó, có 2/3 thượng nghị sĩ luôn luôn là những ngườiđã có những kinh nghiệm lập pháp nhất định ở cấpquốc gia.Về mặt lý thuyết, Hạ viện có thể bao gồm toàn bộthành viên là những người mới bước vào lĩnh vực lậppháp. Tuy nhiên trên thực tế, hầu hết các thành viênđều được bầu ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: