Hoa bọ cạp đã bắt đầu khoe sắc. Thi thoảng ta lại bắt gặp từng chùm nhỏ đong đưa bên đường bởi những cơn gió Thu nhẹ nhàng. “Sài Gòn _ cái lò bát quái”, đó là tất cả những gì tôi có thể nói về Sài Gòn trong những ngày nắng oi ả và nóng bức như thế này. Thời tiết Sài Gòn như đang chuyển giao mùa vậy
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
"Khát" Sài GònKhát Sài Gòn “ Khát” Sài Gòn...Hoa bọ cạp đã bắt đầu khoe sắc. Thi thoảng ta lại bắt gặp từng chùm nhỏ đong đưabên đường bởi những cơn gió Thu nhẹ nhàng. “Sài Gòn _ cái lò bát quái”, đó làtất cả những gì tôi có thể nói về Sài Gòn trong những ngày nắng oi ả và nóng bứcnhư thế này. Thời tiết Sài Gòn như đang chuyển giao mùa vậy. Có những ngày oibức đến mệt người. Tôi có thể tự ví mình như là một “viên linh đan” và đang“được” nung trong cái lò bát quái này. Nắng nhẹ nhàng, nhưng như thế thôi, cũngđủ làm cho con người ta trở nên khó tính hơn, dễ nóng nảy hơn. Thời tiết thay đổinhanh chóng quá nhỉ? Sáng sớm với chút sương nhẹ trên những vòm lá non mởn.Chợt một màu chói sáng luồng qua khe lá, nắng hắc vào mặt, nóng rát và nhảy nhệ.Cái mùi mồ hôi thấm đẫm sau vạt áo mỏng manh. Đâu đó, những con người phảinúp ở nhà để tránh nắng. Người ta, những người có vô số lí do không nên ra ngoàithì ở nhà như một thú vui tao nhã, thế mà họ cho là sung sướng. Khi mà họ chỉ ởnhà, nghe nhạc hay đơn giản là nằm im lìm và ngủ mãi. Đến tận khi màn đêm bắtđầu buông xuống, họ mới đủ dũng cãm để kéo tấm rèm phong cửa ra, hít thở. Thếmà người ta cho đó là thú vui trong những ngày Sài Gòn giao mùa. Nhưng đâu đó,ở những góc phố khuất kia vẫn còn hình dáng một vài người lom khom tìm kiếm,vặt vảnh những gì có thể ăn được. Họ, lăn lộn với cái nắng Sài Gòn oi bức này,mong sao họ có thể kiếm được hạnh phúc. Cái hạnh phúc họ muốn kiếm được ởđây, có bao nhiêu người hiểu không nhỉ? Họ tìm hạnh phúc qua nụ cười của nhữngđứa con thơ dại đang cần một cuộc sống no ấm. Đâu đó, qua từng góc khuất nhỏ, tacó thể thấy, những con người lam lũ ngay chính trên mảnh đất mang tên Bác vẫnphải cày ngày cày đêm để kiếm sống. Phải chăng, hình ảnh này chỉ xuất hiện đâuđó ở những miền quê thân thuộc của chúng ta thôi? Không, nó xuất hiện ngay trênchính mảnh đất này, nơi mà_“ Người thì ăn không hết, kẻ thì lần không ra.“Sài Gòn_Thành phố anh hùng”. Nhiều người rời bỏ quê nhà, chỉ để lên thành phốnày, bon chen kiếm sống. Nhưng cũng có người, quá chán với cảnh xô bồ nơi này,người ta lại muốn tìm một chút dư âm quê nhà. Cũng có những con người, mặt cònbúng ra sữa, cũng muốn “sống thử” với Sài Gòn. Mang một bàn chân vẫn còn dínhphải mùi phèn của quê nhà, lên thành phố học để được rạng rỡ, mang tiếng “ dânthành phố”. Nực cười thay, đâu đó, những lớp sinh viên chân lội từ bùn mà lên,màu da vẫn còn rám nắng nhưng lại “ hòa tan” quá nhanh vào những xô bồ, nhữngcuộc ăn chơi nơi Sài thành. Mà họ hình như dần quên mất, ai đằng sau lưng họ.Hòa nhập chứ không hòa tan chứ nhỉ? Sài gòn nắng gắt, làm tôi nhớ đến nhữngngày đầu mới nhập học, cứ nôn nao nhớ về một nơi xa, nơi miền quê thơ mộng vớinhững giọt nắng gắt, những cơn mưa đầu hạ lấm lem bùn. Vậy mà, Sài Thành,nắng gắt, người ta tránh nắng, thưởng thức cuộc sống theo nhiều cách. Với nhữnglần thong thả dạo mát nơi công viên, những vòng quay xe đạp cuồn cuộn về phòngtrọ… Đâu đó, cũng một phần kí ức rồi.Sài Gòn, hai mùa mưa nắng. Nhưng cơn mưa Sài Gòn không ào ạt, không so sánhđược với những cơn mưa quê tôi. Những hạt mưa miền Trung, nặng, kéo dài làmcon người ta chỉ có thể co ro ở nhà, ngước nhìn ra cửa sổ. Mưa quê tôi như nắngSài Gòn độ này, khiến ai đó cũng chỉ muốn “tránh”. “Khát mưa”_ đó là những gìngười ta gói gọn về mưa Sài Gòn. Những ngày mưa với lai rai vài giọt nhỏ, chưađủ thấm vạt áo dài. Chợt đến, chợt đi. Nó khiến những con người xa quê, thèmkhát một chút, chờ đợi một chút… Thế nhưng, mưa Sài Gòn, không làm conđường lấm len mùi bùn non như quê tôi, mà mưa Sài Gòn, nó mang mùi của cỏnon qua đêm. Cái vị cỏ dịu nhẹ, ấm lòng. Rồi thì cũng sẽ có người nghiện mưa SàiGòn, theo cách riêng mà cơn mưa mang đến.Nắng mưa, tất cả đều mang đến những cảm nhận riêng cho mỗi người. Như tôi, tôikhông thích thú lắm với nắng Sài Gòn độ này. Chói chang và mệt mỏi. Tôi khôngcó thú vui ở nhà, tôi muốn đi đâu đó, nhìn người, nhìn mọi vật. Nhưng cái nắnglàm tôi mệt, tôi nhanh cáu bẳn hơn và ít cười hơn. Nhưng rồi, tôi lại yêu cơn mưanhẹ Sài Gòn. Nó nhẹ nhàng, nó có giá trị riêng, nó khiến tôi chờ, nhưng nó mangđến phần thưởng đúng như những gì một kẻ nghiện mưa Sài Gòn như tôi đang khátvề nó.Sài gòn là vậy, xô bồ, phức tạp nhưng cũng lắm thú vị. Những cuộc tình đến từ nơinày, chia tay ở đây, rồi lại đến, lại đi như chính những gì tôi khát mưa vậy. Nhữngcon người nơi Sài Thành, mang đến cho tôi cái nhẹ nhàng, cái chân thành. Ngườita làm cho tôi thấy yêu đời hơn khiến cảm xúc tôi cũng mãnh liệt hơn. Lửa trongngười tôi cũng cháy nhiều hơn. Hình như, sống trong Sài Gòn, tôi đang sống đúngvới ngọn lửa thật sự. Chẳng là, nó chưa cháy rực mãnh mẽ, như đủ để thiêu đốt tâmhồn những kẻ lữ khách như tôi. Bon chen trong một thành phố đông đúc, ngườichen người, nhìn toàn cảnh thành phố, tưởng chừng như một “ổ kiến”, sắp đếnngày trào r ...