Tác giả : Cát Thảo ***** - Em luôn như vậy…. - Như vậy….như vậy là như thế nào ? Nó dùng cái giọng xấc xược hỏi lại anh - Ừ….Em luôn cố chấp, bướng bỉnh...giữ lại những nỗi buồn…Anh lắc lắc chén rượu trên tay, rồi đổ rầm,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khi gió lên...chong chóng sẽ xoay cùng gió Khi gió lên...chong chóng sẽ xoay cùng gióTác giả : Cát Thảo*****- Em luôn như vậy….- Như vậy….như vậy là như thế nào ? Nó dùng cái giọng xấc xược hỏi lại anh- Ừ….Em luôn cố chấp, bướng bỉnh...giữ lại những nỗi buồn…Anh lắc lắc chén rượu trên tay,rồi đổ rầm, nằm gục hẳn trên bàn.- Em đã bảo anh mệt thì đừng uống nhiều , nhìn em uống là được rồi. Nó lẩm bẩm rồi bấm số,gọi cho anh bạn cùng phòng anh.- Thằng này không sợ chết hay sao mà uống nhiều vậy. Còn em nữa, biết nó đang ốm mà còn rủrê đi uống rượu. Phải gió thì sao. Điệp vừa xốc Hiếu, vừa làu bàu với nó.- Anh yên tâm đi, dân miền núi bọn em. Cảm lạnh thì uống rượu là đỡ. Hôm nay say thế nàythôi, chứ mai lại đi nghịch tuyết với gái đấy.- Thôi, anh đưa nó về. Em cũng về sớm đi. Đi đường cẩn thận.Nó vâng dạ rồi đi về phía bên kia đường. Bản nhạc quen thuộc lại vang lên“Lời yêu anh nói mãi khắc trong tim emMùa thu sang lá rơi lòng em chợt nhớDòng thư anh viết nay nhạt nhòa người yêu ơi sao đành bước,Có anh đó rồi mãi .....xa anh”Bàn chân nó, đưa từng bước thật chậm, thật chậm. Mùa đông ở đây lạnh. Băng tuyết và gió thổikhông ngừng khiến người ta chẳng muốn ở ngoài trời lâu. Nhưng hôm nay thì khác, với nó thìkhác. Ở trong cái tủ lạnh của thiên nhiên này, có thể lắm nỗi đau của nó đóng băng. Có thể lắm,nỗi buồn sẽ vơi đi chút ít. Tròn một năm. Anh ra đi rồi. Phong đến và đi như một cơn gió. Mongmanh. Ngước lên trời tìm một vì sao. Bầu trời dày đặc những đám mây xám, vần vũ, lạnh ngắt.Gió thổi không ngừng. Chẳng thấy một vì sao. Hôm nay, mình nó độc bước.Rung nhẹ cây thông bên đường. Tuyết rơi lả tả. Rút tay ra khỏi túi áo. Tuyết tan trên tay. Buốtlạnh. Đưa tay lên mắt. Cuối bờ mi dài. Lệ đóng băng.Thang máy đóng rầm. Hình ảnh nó ảo mờ trong khung thang máy. Cánh cửa này mở ra, cánh cửakhác khép lại. Về đến góc đơn côi chỉ riêng mình nó . Lâu rồi chiếc chong chóng gió chẳng cònquay. Nó luôn sợ khi để ra ngoài, chong chóng sẽ bị gió cuốn bay đi.- Sao anh đến muộn vậy, chờ anh sắp thành hươu cao cổ rồi nè. Vừa nhìn thấy anh nó đã trách.- Hì, anh xin lỗi. Đền cho em nè. Anh dúi vào tay nó một túi quà thật to.- Ý, cái gì vậy này?- Quà cho em. Anh cười rất ranh ma.- Nhưng mà sao nhiều vậy? Hành lý của em còn nhiều đồ lắm mà anh.- Thì anh tặng dần mà, với lại toàn những món quà bé bé xinh xinh thôi. Xem nào. Ở đây có quàNoel, quà năm mới, quà chúc em thi tốt, quà kỉ niệm...ngày....hí hí....cả quà tết em sẽ về với anhnữa. Anh lấy từng món quà nho nhỏ, đưa cho nó xem. Bên ngoài mỗi hộp quà đều ghi các ngàyđặc biệt.- Em không biết anh là người thích tặng quà vậy đấy. Nói rồi nó đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh.- À, còn cái này nữa. Vì anh là gió, nên em sẽ là chong chóng. Em nhớ là luôn để chong chóngxoay đấy nhé.Nó ôm lấy anh. Vòng tay như chẳng muốn buông rời. Hai ngày nữa, nó sẽ rời xa anh để đếnmiền đất mới. Nhưng chắc sẽ chẳng bao lâu đâu. Tết về sẽ lại được gặp an.“Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cảĐể nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xaĐể nhắc cho anh biết bao ngày hạnh phúc êm đềmNhắc cho anh luôn còn lại một trái tim, yêu em““Sao anh lại nghe bài này, mình có phải chia tay đâu’’. Nó véo nhẹ tay anh. Kéo nó lại phíamình, anh thì thầm bên tai nó “Anh sẽ rất nhớ em”Phải rồi. Anh có còn nhớ nó như nó luôn nhớ về anh không. Anh Hiếu nói đúng. Nó cố chấp, cốchấp giữ mọi nỗi đau. Phong đã rời xa nó, không phải bởi Phong, cũng chẳng phải bởi nó, mà doông trời. Nó thấm lắm cái từ duyên phận. Duyên đưa nó và Phong đến với nhau, nhưng Phận lạiđưa Phong rời xa nó mãi mãi. Ở đây, chỉ có một người hiểu điều đấy, hiểu cảm xúc của nó, hiểunỗi đau của nó, hiểu vì sao nó ít cười mà luôn nhìn về nơi xa xôi. Buồn thẳm. Nó xa anh đã đượchơn một tháng rồi. Ngày hôm qua, Phong còn bên nó, gọi điện, mail cho nó, còn cho nó coiwebcam để nó chặt chém kiểu đầu cua anh mới cắt. Vậy mà, hôm nay, một dòng chữ lạnh lùnghiện trên khung chat của Hùng – bạn Phong.“Em à, anh mong em cố gắng vượt qua nỗi đau này….Phong bị tai nạn, mất rồi”.“Anh đùa em phải không, đừng mang cái chết ra để đùa vậy chứ”.Rồi nó gọi về cho Phong để méc lẻo anh chuyện tên bạn của anh. Đầu giây kia, giọng người phụnữ trung tuổi trả lời. Nó biết là mẹ anh, bà nấc lên từng hồi, đầu máy bên này, nó cảm nhận đượctừng giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi. Lao thẳng ra phía cửa, chốt chặt lại. Ánh đèn cũng tắtphụt. Dồn mình vào góc tường, từng ngón tay nó bấu víu, cào cấu thân hình mỏng manh, runtrong nước mắt và hoảng sợ. Môi mím chặt, nó giữ cho cái sự đau đớn ấy ở chặt trong tim,nhưng chẳng thể giữ nổi. Môi bật máu. Nó gào tên Phong trong hoảng loạn, trong xót xa.. Nó lạibò ra phía máy tính, mở lại mail, vào lại nick, lướt trên những trang web. Một blog nào đó có bàimới. “Vĩnh biệt mày, thằng bạn thân của tao”. Nhiều lượt đọc, nhiều lượt bình luận. Những tâmtrạng đau xót, lùng bùng. Phong đã ...