Thông tin tài liệu:
Khi Những Bông Tuyết Đầu Mùa Thể loại: Truyện Ngắn. Tác giả: Mokuren (Ren) Hôm này là một ngày rất đặc biệt, cánh cửa lễ đường rộng mở trãi đầy những cánh hoa đỏ thấm, cảm giác hồi hộp chờ đợi hòa cùng khúc nhạc “Wedding love”
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khi những bông tuyết đầu mùaKhi những bông tuyết đầu mùa Khi Những Bông Tuyết Đầu Mùa Thể loại: Truyện Ngắn. Tác giả: Mokuren (Ren)Hôm này là một ngày rất đặc biệt, cánh cửa lễ đường rộng mở trãi đầy những cánhhoa đỏ thấm, cảm giác hồi hộp chờ đợi hòa cùng khúc nhạc “Wedding love” rộnràng càng khiến con người ta lâng lâng.Đúng vậy! Hôm nay chính là ngày cưới của tôi…Tôi—An Thụy Hy, một cô gái 23 tuổi hiện đang là một tác giả tiểu thuyết, tưởngtượng ra tôi sẽ viết được những câu chuyện tình cảm động ý nghĩa mang theonhững ước mơ hoài bão về một thế giới màu hồng gieo vào cuộc sống… Nhưng rốtcuộc chúng đều là những thể loại đại trà tạp nham viễn tưởng.Quay lại vấn đề chính. Như đã nói, hôm nay tôi sẽ vào vai một cô dâu thật xinhđẹp, nếu có thể tôi muốn được làm một cô dâu đẹp nhất quả đất này. À! Còn chú rễư?Anh tên là Trương Kiện Phong. Giống như cái tên ấy, anh chính là cơn gió mạnhmẽ thổi mát cho tâm hồn tôi.Chúng tôi đã là hàng xóm của nhau từ khi tôi chỉ mới là một con bé tẻo teo còn anhthì lại hơn tôi 9 tuổi. Không biết từ khi nào anh đã xuất hiện trong cuộc đời tôinhưng kể từ lúc tôi bắt đầu ý thức được cuộc sống này thì anh đã có mặt ở đó.Và rồi suốt 17 năm trôi qua anh dần trở thành một điều gì đó không thể thiếu trongcuộc sống của tôi. Với tôi anh chính là một người anh trai tốt bụng luôn thươngyêu bảo vệ tôi, một người thầy tận tình chỉ dạy cho tôi trong suốt những năm tiểuhọc, trung học và cơ sở, anh không ngại trở thành một người bạn cùng tôi ngồi lêđôi mách, một đầu bếp tình nguyện mỗi khi ba mẹ tôi vắng nhà và một tài xế cầncù luôn đưa đón tôi đến trường dù nắng hay mưa…Cũng đã có lần tôi tự hỏi rằng tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy? Anh sẽđược lợi gì sao? Nhưng sau bao lần đứng ngồi suy nghĩ vẫn không thể tìm đượccâu trả lời, tôi chỉ có thể đành chốt bằng một lời giải thích ngắn gọn và có hơi vônghĩa: “Bởi vì đó là anh, một chàng trai hoàn hảo và tốt bụng.”Và rồi theo thời gian những điều đó dần trở nên mơ hồ… …Hai từ “Vì sao?” đối vối tôi đã không còn quan trọng nữa… …Bởi vì cuộc đời đã mang anh đến với tôi, không vì lí do nào cả. Và tôi sẽ vui vẻ tận hưởng điều đó.Nhưng chẳng có bữa tiệc nào là không tàn, chính vì tôi chưa từng hình dung đếnnó nên khi điều đó xãy ra tôi chỉ biết đón nhận trong sự hoang mang.Đó là một mùa hè năm 18 tuổi, khi tôi đang tất bật chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệpquan trọng nhất quyết định tương lai của mình thì anh cũng đang bận bịu chuẩn bịcho chuyến công tác ở nước ngoài, có lẽ sẽ là một thời gian rất lâu. Anh sẽ rời xatôi như thế ư? Thậm chí tôi còn không kịp nói lời chia tay cuối trước khi anh lênmáy bay bởi vì khi đó tôi vẫn phải cậm cụi trong phòng thi.Chiếc máy bay cất cánh mang theo bao kỉ niệm cùng hình ảnh của anh rời xa khỏicuộc đời tôi…18 tuổi, đó là khoảng thời gian đẹp nhất của đời người. Nhưng với tôi, mùa hè nămấy cả thế giới chỉ còn lại chia ly và từ biệt. Trên chiếc đồng hồ kim vẫn khôngngừng quay trong khi tôi còn mãi luống cuống vụng về thích nghi với cuộc sốngkhông có anh. Tôi như một đứa bé ngây ngô trước những điều mới lạ của cuộcsống.Nhưng rồi bất chợt một ngày khi ta nhận ra mình đã trưởng thành giữa cuộc sốngkhông ngừng thay đổi này, không còn phải quẩn quanh đây đó để tìm câu trả lờirằng: Bản thân thật sự muốn gì? Ai thật lòng yêu mình? Và mình thật lòng yêu ai?Tuổi thanh xuân như một bông tuyết chóng tan nhưng khoảnh khắc hoa tuyết khainở luôn để lại trong ta dư âm về một thời kì thật đẹp. Giờ đây những cảm xúc ngônghê của tuổi mới lớn dần lùi sâu về quá khứ trở thành những giai điệu ngọt ngàocủa thời gian.*Soạt*Tôi kéo chiếc màn chắn sang một bên, háo hức muốn khoe chiếc váy mình đangmặc trên người._Trông em có đẹp không?Tôi hướng người đàn ông đang ngồi chờ ở ghế sofa kia hỏi, bởi vì người đó chínhlà chú rể của tôi.Anh nhìn tôi một thoáng ngẫn ngơ rồi nở nụ cười rạng rỡ._Em rất đẹp trong những bộ váy trắng.Tôi bĩu môi, biết ngay là anh ấy sẽ nói như vậy bởi anh thích màu trắng mà, thếnhưng trong lòng vẫn không thôi cười hạnh phúc.Nhìn lại mình trong gương tôi thầm “ồ” lên một tia cảm thán. Người ta thường nóingười phụ nữ mặc áo cưới chính là người phụ nữ đẹp nhất quả không sai. Bây giờthì tôi có thể không ngần ngại tự đắc mà nói to: “Mình thật giống một nàng côngchúa.”Tôi lăn tăn cầm lấy chiếc cài tóc hình vương miện nhỏ chạy đến chổ anh._Giúp em cài nó lên với.Anh nhận lấy rồi cẩn thận thay tôi cài nó lên sau đó nhẹ nhàng vuốt ve những lọntóc mềm mượt, tiếp theo thì đưa tay nhẹ bẹo lấy mà tôi, ngắm nhìn một lúc anhnhiên bật hỏi._Em lại béo lên đấy à?Ngay lập tức không suy nghĩ tôi ném cho anh một đấm khiến anh phải ôm bụngnhăn mặt vì đau đớn. Sao có thể nói điều đó với m ...