16+ Là tình yêu làm người ta mù quáng… Hay chính vì sự mù quáng mà người ta lạc mất tình yêu? Khóc cho tình xa – Emmy Trầm. Suốt cả tuần nay, cứ vào khoảng chín, mười giờ tối, người dân trong khu Trung Sơn lại trông thấy một cô gái tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khóc Cho Tình Xa Khóc Cho Tình XaThể lọai : Truyện ngắnTác giả : Emmy Trầm.Rating : 16+Là tình yêu làm người ta mù quáng…Hay chính vì sự mù quáng mà người ta lạc mất tình yêu?Khóc cho tình xa – Emmy Trầm.Suốt cả tuần nay, cứ vào khoảng chín, mười giờ tối, người dân trong khu TrungSơn lại trông thấy một cô gái tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, làn da trắng vớimái tóc dài xoã hơi xoăn, bước xuống taxi, đi loạng choạng về phía cuối hẻm rồidừng lại trước một căn hộ ba tầng, không ngừng gõ cửa. Và hầu như bao giờ cũngvậy, đón tiếp cô ta luôn là một cánh cửa màu xám tro đóng im lìm, kèm theo làgiọng nói khó chịu của một người đàn ông vang lên từ bên trong ” Cô về đi, tôikhông muốn nhìn thấy cô nữa ” . Ấy thế mà cô ta vẫn cứ đứng yên đó, tựa ngườivào bức tường trắng bám đầy bụi bẩn bên ngoài và chờ đợi...” Lại có thêm một nạn nhân của trò chơi ái tình “” Cô gái này chắc hẳn bị bạn trai đá “Mấy ông chú xe ôm và bà cô làm việc trong quán ăn khuya đầu phố rỉ tai nhau nhưthế rồi họ nhìn cô theo cái kiểu mà họ vẫn nhìn những người phụ nữ đáng thương,khờ dại, bởi họ thừa biết, anh chàng độc thân kia sẽ không bao giờ mở cửa và cô sẽlại loạng choạng đón taxi ra về sau vài giờ tự hành hạ đôi chân mình. Y như rằng,không có một trường hợp ngoại lệ nào xảy ra trong hôm nay để chủ đề bàn tán củanhững người quan tâm đến sự việc này trở nên hào hứng, sôi nổi hơn, gần một giờđêm, cô gái thở dài, lôi chiếc di động từ trong túi xách ra, nhắn tin cho ai đó rồiloạng choạng thả bước trong màn sương mỏng manh, mặt u buồn.—————–Nửa tháng trước.- Huỳnh Đông, mở cửa, mở cửa nhanh lên !Chưa đầy hai phút sau, cánh cửa phòng bật mở, Huỳnh Đông xuất hiện trước mặtThái Hằng trong bộ dạng ngáy ngủ, mái tóc cắt ngắn của anh hơi xù lên, gươngmặt có chút cáu kỉnh và toàn thân chỉ mặc độc nhất chiếc quần lót hiệu CalvinKlein.- Trông anh cứ như vừa ” đánh trận ” với cô gái nào xong ấy nhỉ?- Cuối cùng cô cũng chịu về rồi sao? – Môi Huỳnh Đông cong lên một nụ cườichâm biếm.Thái Hằng chau mày, đẩy người Huỳnh Đông sang một bên, cô đảo mắt một vòngxung quanh rồi nhanh chân bước vào phòng, lục tung mọi thứ.- Anh biết đấy, tôi không phải là loại phụ nữ thích đeo bám, miễn cưỡng ngườikhác, nếu anh muốn quen với ” ai đó “, chỉ cần thẳng thắn nói rõ với tôi, sau khichúng ta chia tay, anh muốn làm gì làm, đừng bao giờ lén lút, thập thò như thế. –Thái Hằng nhấn mạnh – Tôi rất ghét bị người khác đâm sau lưng.- Cô thì lúc nào chẳng vậy, bận rộn, lạnh lùng và… bất cần! – Huỳnh Đông khoanhtay trước ngực, tựa người vào mép cửa.- Thế nên anh công kích tôi bằng cách đưa một người phụ nữ khác về đây? Ở cáinơi tôi và anh cùng chung sống? – Giọng Thái Hằng yếu ớt, cô sững người, nhìnchằm chằm vào hai món nội y đang nằm lăn lóc ở góc giường, chúng vừa rơi ra từtấm chăn dày. – Tôi thắc mắc làm sao cô ta có thể biến khỏi nơi này, trong khi đồlót của cô ta còn đang ở đây ? – Cô ném cho anh nụ cười khinh miệt - Thật mất nết,quỉ tha ma bắt hai người đi.Thái Hằng càng phẫn nộ, điên tiết bao nhiêu, Huỳnh Đông càng tỏ ra thản nhiên,điềm tĩnh bấy nhiêu, anh bước tới bàn ngủ, lấy đồ bật lửa và châm điếu thuốc trongkhi cô cộc cằn, hất bay mớ dụng cụ trang điểm đang nằm ngay ngắn trên kệ tủxuống sàn. Sau một thời gian dài chịu đựng, cuối cùng thì tất cả mọi chuyện cũngđến hồi bùng nổ, theo đúng cái cách mà nó nên bùng nổ từ lâu rồi. Huỳnh Đông làmột kẻ phản bội, anh luôn bảo rằng anh yêu cô, cần cô, nhưng anh lại tự cho phépmình ” buông thả “ bên cạnh một người phụ nữ khác. Huỳnh Đông đã ” chơi ” cômột vố thật đau và giờ, cô không thể giả vờ như tất cả mọi chuyện chưa từng xảyra, vẫn xem anh như một người đàn ông chung thuỷ để có thể tin tưởng và gửi gắmcả đời. Nắm chặt tay lại, trong mắt Thái Hằng lúc này, Huỳnh Đông chẳng khác gìmột tên tội phạm nguy hiểm , anh đã tra tấn tinh thần cô, phóng hoả thêu cháy tráitim cô, và có nguy cơ giết chết cuộc đời cô bất cứ lúc nào bằng một lưỡi dao vôhình. Anh biết cô ghét nhất sự phản bội, vậy mà anh còn cố tình phản bội cô, để cômột lần nữa nếm trải vị đắng, một lần nữa nhận ra rằng…trên đời này không có gìlà ” mãi mãi “.- Chúng ta chia tay đi, tôi sẽ ở nhà con Tú cho đến khi anh thu gom sạch sẽ hành lýcủa mình và rời khỏi nơi này. – Thái Hằng tuyên bố.- Tôi sẽ làm theo ý cô. – Không xin lỗi, không níu kéo, Huỳnh Đông khẽ gật đầu.Sau vài giây, cánh cửa phòng đóng lại kèm theo một tiếng ” ầm” rõ to. Thái Hằngbước thật nhanh ra khỏi nhà, cô nhấn liên tục vào nút bấm thang máy với một tâmtrạng tức tối, khó chịu tột cùng, tại sao Huỳnh Đông lại đối xử với cô như vậy? Sỉnhục cô bằng cách quan hệ công khai với một người phụ nữ khác ngay tại nơi côvà anh cùng chung sống, là anh đã thay đổi, hay vốn dĩ từ trước đến giờ, anh chưatừng thật lòng yêu cô? Chẳng lẽ đúng như Ngọc Tú cảnh báo… anh đến với cô chỉvì tiền ?Không đâu, không thể nào !So với mấy người bạn gái trước đây Huỳnh Đông quen, th ...