“Cô nhớ, rất nhớ câu nói của một người bảo rằng nụ cười của cô sẽ mang đến niềm vui cho cả thế giới. Câu nói ấy còn nguyên vẹn nhưng chủ nhân của nó giờ đang ở nơi đâu…?” Nắng mùa thu, không chói chang mà rực rỡ và mang hơi thở hanh hao đến lạ…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khóe môi cười Khóe môi cười“Cô nhớ, rất nhớ câu nói của một người bảo rằng nụ cười của cô sẽ mang đến niềmvui cho cả thế giới. Câu nói ấy còn nguyên vẹn nhưng chủ nhân của nó giờ đang ởnơi đâu…?”Nắng mùa thu, không chói chang mà rực rỡ và mang hơi thở hanh hao đến lạ…Cô yêu cái không khí này. Không khí mát lạnh giữa lòng cái nắng mùa thu làm cônhư tưởng mình đang chu du ở một miền đất xa xôi nào đó.Ngày ấy, cách đây không biết bao lâu rồi nhỉ, chính cô cũng không còn nhớ nữa,cũng vào một ngày mùa thu đẹp trời, khi cô vẫn còn phiêu lãng, mộng mơ nhưnhững đám mây bồng bềnh trên bầu trời kia, khi cô chưa biết buồn vì những nỗiđau bất chợt, cô quen anh.Cô mơ mộng lắm, thường thích tưởng tượng ra những câu chuyện tình yêu thậtviên mãn. Và anh đến cạnh cô– người con trai ấy lãng mạn hệt như những anhchàng tài tử trong phim Hàn Quốc, trong những câu chuyện tình mà cô thường mơtới. Nhưng người ta nói cái gì của giấc mơ thì dễ tiêu tan và khó thành sự thật, cólẽ đúng. Điều này ban đầu cô chẳng tin, nhưng bây giờ thì có. Anh đã đến cạnh côthật tình cơ và đi cũng thật nhanh chóng giống như cơn gió vậy: Rất dịu dàngnhưng đã là gió thì không bao giờ ở mãi một nơi cả.Lần đầu tiên gặp anh trong một sự kiện của trường tổ chức, chẳng phải là “yêu từcái nhìn đầu tiên” nhưng cũng quý mến, thấy thích thích khi nói chuyện với nhau.Cô hay cười, và ngay từ lần đầu tiên ấy, anh đã nói với cô:“Em có nụ cười đẹp lắm”.Cô cười ngại ngùng, thỉnh thoảng khẽ đảo mắt qua để nhìn lại khuôn mặt kia, thânthương quá !Lá thư đầu tiên anh gửi cho cô, xin làm quen. Không quá vồ vật như những lời tántỉnh cô vẫn thường nghe mà nhẹ nhàng lắm, nó khiến trái tim một cô nhóc như côkhẽ chao nghiêng và rung động. Cô hay cười, anh lại hay khen nụ cười của cô rấtđẹp, rực rỡ hệt như ánh nắng mùa thu, và cô còn nhớ lắm câu nói ấy của anh:“Nụ cười của em rồi sẽ mang đến niềm vui cho cả thế giới.”Cô thích cảm giác lao thật nhanh qua ngã tư, để chợt thoáng nhận ra hương hoa sữađã về. Mỗi lần anh chở cô về qua ngã tư, cô đều giục:“Phóng nhanh vào”“Để làm gì?” – anh hỏi cô lạ lùng.“Để em ngửi được mùi hoa sữa”“Em muốn ngửi mùi hoa sữa thì phải đi chậm lại mới đúng chứ.”“Không, em chỉ thích nó thoảng qua thôi”.Anh lắc đầu, nói rằng cô thật lạ nhưng rồi cũng làm theo. Cô luôn thế, luôn vô tưnhư một đứa trẻ bất kể nơi đâu. Chính tính cách vui vẻ của cô đã khiến trái tim anhtrót mang sự xao xuyến.Họ bên nhau êm đềm như thế. Có chút tinh nghịch và màu sắc như nắng mùa thu,có chút nồng nàn như mùi hương hoa sữa. Câu chuyện tình của họ, tưởng chừng sẽkhông bao giời chia xa. Vậy mà một ngày kia, anh nói với cô hai từ “Chia tay!”, côtưởng chừng nó dễ dàng với anh lắm, rất nhẹ, rất êm và không có lấy một gợn củasự sự tiếc nuối trong giọng nói của anh. Cô không chấp nhận, cô hỏi anh lí do, anhthinh lặng:“Em cần một lí do!”“Chẳng có gì cả.”“Vì anh, hay tại em?”“Tùy em nghĩ thôi.”Cô đã khóc ngay từ cái quay lưng lạnh lùng và đầy tàn nhẫn của anh. Suốt mấyđêm liền, cô không ngủ, hốc hác và tiều tụy thấy rõ.Có những giọt nước mắt đã rơi,có những nỗi đau vơi đầy theo từng trang nhật kí, Cô quyết tâm níu giữ nhưng cuốicùng cũng chào thua và chấp nhận buông tay trước sự lạnh lùng của anh: Nhắn tinkhông trả lời, nhìn thấy cô, anh quay ngang nô đùa cùng bạn bè như thể cô là mộtkẻ xa lạ . Cô thật không hiểu nổi tại sao anh lại thay đổi nhanh đến thế, không cóngười thứ ba, không có sự phản bội cũng có mâu thuẫn hay cãi vã. Và bây giờ côhiểu : Trong chuyện tình cảm, đôi khi chẳng vì một lí do nào đó rõ ràng hiện hữumà chỉ đơn giản không tìm thấy được điều mình mong muốn, người ta lập tứcmuốn buông tay, để tự cho mình một lối đi khác trên con đường kiếm tìm hạnhphúc.Tin nhắn cuối cùng cô gửi cho anh, không hỏi anh một câu hỏi, không nói rằng côđang ra sao, chỉ nói cô chấp nhận chia tay, nhưng cô muốn gặp anh một lần nữa.Anh xuất hiện như những gì cô yêu cầu. Cô không nói, chỉ bảo anh đeo tai nghevào, cô ấn “Play”, anh nghe thấy giọng ai khẽ ngân lên:“Mà gió cứ mãi vô tâm làm sao ôm, mà gió cứ mãi vô tình làm sao giữ…”Cô thoáng trông ra xa, không dám nhìn vào anh mà nói:“Ông nhạc sĩ ấy nói đứng lắm, phải không? Là gió thì làm sao mà ở mãi một chỗđược, không thể ôm, cũng không thể níu giữ.”Nói xong, cô quay ngoắt, lau vội giọt nước mắt đã nhòe đi. Cô toan bước, anh giữlấy tay cô:“Chúng ta quay lại nhé!”“Đến lượt em cảm thấy mệt mỏi rồi. Anh là gió, tự do thuộc về anh, em khôngmuốn lúc nào mình cũng phải lo sợ, rằng mình sẽ mất anh.”Cánh tay anh buông lơi, cô bước đi và thấy lòng mình như trút được gánh nặng.Đã bao lâu rồi từ buổi chia tay hôm ấy, cô đã quên từ lâu, chẳng biết có ai còn nhớ.Và chiều nay, lại một buổi chiều đầy nắng gió, cô khẽ hát vu vơ và mỉm cười để tấtcả bay theo cơn gió kia, đầy phiêu lãng. Nụ cười đã trở lại trên khóe môi ấy, và rồinó sẽ mang niềm vui cho cả thế giới giống như lời nhận xét của một ai kia. ...